🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Lộ Tuệ Tuệ thật sự rất hợp với nhiều tạo hình.

Khuôn mặt và dáng người của cô đều xinh đẹp và nổi bật ngay cả khi cô khoác cái bao tải lên người.

Lộ Tuệ Tuệ thở nhẹ, nhìn cô ấy:

“Lạnh c.h.ế.t đi mất.”

Nhạc Nhạc bật cười.

“Nhịn một chút.”

“Ừ.”

Mặc dù lạnh nhưng Lộ Tuệ Tuệ vẫn rất chuyên nghiệp.

Cô chụp thêm một bộ ảnh.

Cả nhóm xuống xe và dừng ở dưới chân núi.

Quyết định lâm thời, nhiếp ảnh gia có ý tưởng mới, muốn dẫn Lộ Tuệ Tuệ đi chụp cảnh ánh sáng mờ ảo lúc bốn hoặc năm giờ sáng mai.

Lộ Tuệ Tuệ chụp cảnh đón ánh bình minh rồi chạy về phía trước.

 

Nhiếp ảnh gia muốn người mua tạp chí nhìn thấy ánh sáng bao phủ xung quanh cô.

Mặc dù chỉ là tia sáng mờ nhưng anh ấy cũng hy vọng mọi người có thể chú ý tới nó.

Anh ấy có ý tưởng này sau khi trò chuyện với Lộ Tuệ Tuệ.

Lộ Tuệ Tuệ cũng không phản đối.

Đi đến khách sạn dưới chân núi, Lộ Tuệ Tuệ ép mình ngủ lúc chín giờ.

Ba giờ đã phải dậy, nhất định phải ngủ sớm, nếu không không dậy nổi.

Hôm sau, vừa đến bốn giờ, đoàn người Lộ Tuệ Tuệ đã lên tới đỉnh núi.

Giờ này lên núi còn lạnh hơn buổi chiều hôm qua.

Lộ Tuệ Tuệ run bần bật, nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm bao quanh cô kín mít, liên tục an ủi, nhịn một chút, sẽ chụp xong nhanh thôi.

 

Lộ Tuệ Tuệ không thể không thừa nhận ý tưởng của nhiếp ảnh gia thật sự rất tuyệt.

Khoảng năm giờ, ánh sáng ban mai ló dạng, thật sự rất đẹp.

Dù có lạnh đến đâu, khi nhìn thấy những bức ảnh trong ống kính của nhiếp ảnh gia, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy rất đáng giá.

Điều không đáng duy nhất chính là sau khi chụp xong, về đến nhà, tối hôm đó Lộ Tuệ Tuệ sốt.

Lộ Niên Niên không ở nhà, Lộ Cảnh Sơn thì chạy vội về nhà, sốt ruột không thôi.

“Sao lại sốt thế này?”

Ông gọi dì Dương.

“Đã gọi bác sĩ tới khám chưa?”

Dì Dương gật đầu:

“Thưa ngài, ngài đừng lo lắng, Tuệ Tuệ nói chỉ là sốt nhẹ thôi, không cần gọi bác sĩ tới.”

Lộ Cảnh Sơn nhíu mày nhìn bà ấy:

“Đi gọi điện cho bác sĩ gia đình đi.”

Dì Dương đành phải gọi.

Lộ Cảnh Sơn nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường của Lộ Tuệ Tuệ, hỏi:

“Tuệ Tuệ, bây giờ con cảm thấy thế nào?”

“Bố, con ổn mà.”

Cô mở mắt ra nhìn Lộ Cảnh Sơn:

“Hôm nay bố không đi công tác sao? Sao bố lại về?”

“Con sốt rồi mà.”

Lộ Cảnh Sơn nói:

“Công việc gì cũng không bằng con gái của bố.”

Công việc tất nhiên quan trọng, nhưng quan trọng đến mấy cũng không bằng con gái của ông.

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, an ủi:

“Con thật sự chỉ sốt nhẹ thôi, chắc là bị cảm lạnh lúc chụp tạp chí.”

Cô khịt mũi:

“Bố, bố vẫn nên đi công tác đi, có dì Dương chăm sóc con.”

Lộ Cảnh Sơn từ chối.

Lộ Tuệ Tuệ không nói gì:

“Thật sự không sao đâu mà.”

Cô suy nghĩ:

“Nếu không thì như thế này đi, đợi lát nữa bác sĩ tới nói con không sao thì bố đi công tác như lịch trình, được không ạ?”

Cô không muốn mình trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.

Lộ Cảnh Sơn nhìn cô một lúc, bật cười hỏi:

“Con thật sự không muốn bố ở với con à?”

“…”

Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười, sờ chóp mũi nói:

“Không phải, chỉ là con cảm thấy vì con mà công việc của bố bị trì hoãn sẽ không tốt lắm.”

Lộ Cảnh Sơn nghĩ:

“Nhưng ở nhà chỉ có mình con với dì Dương, bố không yên tâm.”

Lộ Tuệ Tuệ suy nghĩ, khuyên nhủ:

“Bố, vậy thì thế này đi.”

Cô nói:

“Nếu có việc gì, con sẽ gọi Bùi Chi Hành tới, vậy bố có thể yên tâm chưa?”

Nghe vậy, Lộ Cảnh Sơn nhướng mày.

Ông nhìn chằm chằm Lộ Tuệ Tuệ một lúc, càng đau lòng hơn.

“Bố không bằng A Hành à?”

Ông lắc đầu:

“Quả nhiên con gái lớn không giữ được.”

Lộ Tuệ Tuệ: “…”

Rõ ràng cô chỉ muốn làm Lộ Cảnh Sơn yên tâm hơn thôi mà!

“Ý con không phải vậy.”

Lộ Cảnh Sơn không thèm nghe cô giải thích, vẻ mặt bố là người từng trải, bố hiểu mà. Ông cười ha ha nói:

“Được, được rồi, đợi lát nữa bác sĩ tới khám cho con, sau khi xác định không có vấn đề gì bố sẽ tiếp tục đi công tác.”

Đây là chuyến công tác cuối cùng trong năm, Lộ Cảnh Sơn thật sự không lùi lịch được.

Lộ Tuệ Tuệ trả lời:

“Vâng.”

Một lúc sau, bác sĩ gia đình nhà hộ Lộ tới.

Lộ Tuệ Tuệ quả thật chỉ bị sốt, không có triệu chứng nào khác, cô chỉ bị cảm lạnh vì hóng gió quá lâu.

Sau khi xác nhận xong, Lộ Cảnh Sơn liền đi công tác.

-

Sau khi bố đã đi, Lộ Tuệ Tuệ truyền dịch rồi uống thuốc, nói với dì Dương một tiếng rồi ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại, trong phòng tối đen như mực, cô mở mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cũng tối đen.

Trời tối rồi.

Lộ Tuệ Tuệ không biết người khác có cảm giác thế này không, nhưng khi cô thức dậy mà thấy căn phòng tối đen như mực sẽ có ảo giác mình bị cả thế giới vứt bỏ.

Cô vô thức hoảng loạn bật đèn lên để ánh sáng tràn ngập căn phòng.

Sau khi thấy mình đang ở đâu, Lộ Tuệ Tuệ lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng dù vậy, cô vẫn nhanh chóng vén chăn ra, mở cửa phòng chạy xuống dưới nhà.

“Dì Dương!”

Cô hét lớn, muốn dì Dương đáp lại.

Dì Dương không lên tiếng, Lộ Tuệ Tuệ nhíu mày, nhanh chóng xuống nhà.

“Dì…”

Cô đi đến cửa phòng bếp, đột nhiên bắt gặp Bùi Chi Hành.

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt:

“Sao anh lại ở đây?”

Bùi Chi Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô một lúc, sau đó lại nhìn xuống ngón chân trắng nõn của cô.

Anh nhíu mày:

“Dép đâu?”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt, theo bản năng trả lời:

“Trên phòng.”

 

Cô quên mất.

Bùi Chi Hành đưa nước ấm trong tay cho cô:

“Uống cho ấm người, tôi đi lấy dép cho em.”

“Không cần đâu.”

Không hiểu sao Lộ Tuệ Tuệ lại cảm thấy ngại, cô đưa cốc cho anh rồi nhanh chóng nói:

“Để tôi tự đi.”

Nói xong, cô lạch bạch chạy về phòng.

Đi dép vào, Lộ Tuệ Tuệ nhìn gương soi toàn thân trong phòng, thấy mái tóc rối bù của mình, cô buồn rầu dùng tay vuốt phẳng lại rồi mới xuống nhà.

Bùi Chi Hành ngồi trong phòng khách chờ cô.

Nghe tiếng, anh quay đầu nhìn qua, bình tĩnh nói:

 

“Dì Dương ra ngoài mua dấm rồi.”

Dì Dương đang nấu cơm thì phát hiện mình quên mua dấm.

Hôm qua đã hết dấm rồi mà bà ấy quên mua.

Nếu Lộ Tuệ Tuệ không ở nhà, có lẽ dì Dương sẽ không mua, nhưng Lộ Tuệ Tuệ rất thích dấm, giờ cô đang sốt, nhạt mồm nhạt miệng, dì Dương định làm sườn heo chua ngọt cho cô.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, đi đến cạnh Bùi Chi Hành ngồi xuống.

“Nước cho tôi à?”

Bùi Chi Hành lên tiếng trả lời.

Lộ Tuệ Tuệ cầm lên uống từng ngụm nhỏ, cô nhìn đồng hồ, đã sáu rưỡi.

“Anh tới đây lúc mấy giờ?”

“Mười phút trước.”

Bùi Chi Hành nhìn cô một lát, bỗng nhiên giơ tay lên, mu bàn tay áp vào trán cô.

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ khẽ run lên.

Môi cô khẽ cử động, nhưng cô không ngăn cản động tác của anh.

Bùi Chi Hành cảm nhận nhiệt độ trên trán cô, nhíu mày:

“Sao vẫn còn nóng?”

“Đâu thể giảm nhanh thế được.”

Lộ Tuệ Tuệ khàn giọng nói:

“Anh cũng phải cho virus thời gian chứ.”

Bùi Chi Hành rũ mắt, nhìn cô chằm chằm một lúc mới rời mắt đi.

Lộ Tuệ Tuệ rũ mắt uống nước.

Giờ cô cũng chỉ có thể uống nước.

Uống hết nước trong cốc, Lộ Tuệ Tuệ chợt nhớ:

“Anh… tối nay anh ăn cơm ở đây à?”

Bùi Chi Hành: “Ừ.”

Lộ Tuệ Tuệ ‘ồ’ một tiếng, lẩm bẩm:

“Vậy lúc anh tới dì Dương đã nấu cơm chưa? Dì ấy có nấu cả phần cho anh không?”

Bùi Chi Hành định trả lời, điện thoại Lộ Tuệ Tuệ vừa lấy ra reo lên.

Cô cầm điện thoại lên nhìn, là Lộ Niên Niên gọi video tới.

Lộ Tuệ Tuệ cười khẽ, nhận cuộc gọi.

“Chị ơi!”

Lộ Tuệ Tuệ vừa quay xong, ước chừng có lẽ cô đã thức mới gọi video.

“Chị đỡ hơn chưa?”

Lộ Tuệ Tuệ cười, nhìn cái mũi đỏ bừng vì lạnh của cô ấy:

“Chị đỡ rồi, truyền dịch rồi uống thuốc, có lẽ mai sẽ khỏe hẳn.”

Cô nhìn Lộ Niên Niên, dặn dò:

“Em thì thế nào, có phải lạnh lắm không?”

“Vâng.”

Lộ Niên Niên nói:

“May mà em chỉ là diễn viên phụ, mấy ngày nữa là kết phần diễn của em.”

Bộ phim mà cô ấy đang nhận là suất diễn hữu nghị, không ra mặt nhiều, quay xong sẽ về nhà ăn tết.

Uông Trân đã lên lịch tất cả công việc cho cô ấy vào năm sau.

Lộ Tuệ Tuệ cong môi nói:

“Uống nhiều trà gừng, kẻo bị cảm.”

“Biết rồi.”

Lộ Niên Niên đang nói, bỗng nhiên thấy bên cạnh cô có người khác, cô ấy kinh ngạc “ồ” một tiếng.

“Chị ơi, bên cạnh chị là ai?”

Lộ Tuệ Tuệ không trả lời, trực tiếp quay camera sang để cô ấy tự nhìn.

Nhìn thấy Bùi Chi Hành, Lộ Niên Niên đột nhiên ho khan.

“Bùi… sếp Bùi, sao anh lại ở nhà em?”

Bùi Chi Hành liếc cô ấy một cái, ánh mắt lạnh nhạt như muốn đuổi g.i.ế.c Lộ Niên Niên qua màn hình.

Lộ Niên Niên rùng mình.

Bùi Chi Hành bình tĩnh nói:

“Thăm chị em.”

Lộ Niên Niên “ồ ồ”, tự biết mình là một cái bóng đèn sáng lấp lánh.

Cô ấy mím môi, nhỏ giọng nói:

“Chị, vậy buổi tối chị nhớ đắp chăn đàng hoàng, đi ngủ sớm vào, em tắt đây.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Được.”

Vừa cúp máy, dì Dương đã về.

Lập tức, căn nhà lại trở nên sôi động.

-

Buổi tối, sau khi xem xét khẩu vị của Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành, dì Dương chuẩn bị rất nhiều món.

Lộ Tuệ Tuệ thật sự không có hứng ăn, nếm thử mỗi loại một ít rồi đặt đũa.

Cơm nước xong, dì Dương thấy cô hình như không cần bà ấy lắm, bèn nói:

“Tuệ Tuệ, dì về nhà trước nhé.”

Bà ấy nói:

“Con cần gì thì gọi dì Dương.”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu:

“Vâng ạ.”

Bên cạnh biệt thự có một căn nhà nhỏ cho dì Dương để bà ấy có thể qua chăm sóc họ bất kỳ lúc nào. Lúc nào không cần thì sẽ không ai quầy rầy ai.

Bên nhà bà ấy không nghe thấy gì bên họ mà bên họ cũng chẳng nghe được tiếng bên đó.

Dì Dương đi rồi, ánh mắt Lộ Tuệ Tuệ nhìn quanh. Cô đang định nói gì đó với Bùi Chi Hành, Bùi Chi Hành đã lên tiếng trước.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.