Cơ thể của Hứa Hân Đóa sợ lạnh đến mức cực độ, phải mặc ấm một chút mới được.
Cậu kéo hành lý đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cầu thang mà không do dự gì, xách một vali xuống.
Khi cả hai vali đã được mang xuống, cậu mở cửa bước ra ngoài, liền thấy Mục Khuynh Diệc đang ngồi bên bậc thềm cửa, tay chống lên đầu gối, quay lại nhìn cậu.
Mục Khuynh Diệc vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, mở miệng hỏi: “Hôm nay em đi luôn à?”
“Ừ.” Đồng Duyên muốn đấm người, có lẽ thằng nhóc này cũng đã làm khó Hứa Hân Đóa, nhưng lại sợ sau khi đánh xong Hứa Hân Đóa sẽ giận.
Mục Khuynh Diệc đứng dậy, bước về phía Đồng Duyên, nói: “anh tiễn em, một mình không an toàn đâu.”
Giọng của Mục Khuynh Diệc rất thấp, thậm chí có chút run rẩy, không rõ anh ta đang kìm nén bao nhiêu cảm xúc bên trong.
Đồng Duyên không có chút thiện cảm nào với Mục Khuynh Diệc, từ chối ngay lập tức: “Không cần đâu, em đã gọi bạn đến rồi.”
“Đồng Duyên?”
Đồng Duyên lắc đầu phủ nhận: “Ngụy Lam và Tô Uy.”
Mục Khuynh Diệc nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”, sau đó hỏi: “Dự tính sẽ ở đâu?”
“Anh không cần quan tâm.”
Vốn luôn kiêu ngạo, nhưng trong tình huống này, Mục Khuynh Diệc vẫn tiếp tục hỏi: “Tiền có đủ dùng không?”
“Có đủ.” Đồng Duyên không thiếu tiền tiêu vặt, đủ để Hứa Hân Đóa sống thoải mái, hoàn toàn không cần phải chịu đựng ở đây.
“Không cần trả lại thẻ của ba mẹ, họ chuyển tiền cho em cứ xài, họ nợ em, nên phải đền bù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-khong-them-de-y-anh/2699932/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.