Hứa Hân Đóa vỗ vào tay của Đồng Duyên: "Không có! Nhưng mà tôi không có lý lẽ! Tôi cứ đánh cậu đấy."
Đồng Duyên bị đánh một cái nhưng không để tâm, cười khẽ rồi tiếp tục nhìn cô mà nói: "Ừm, khi Hứa Hân Đóa không có lý lẽ thì đúng là phong thái vô cùng oai hùng."
Hứa Hân Đóa vẫn chưa hết giận, lại vỗ thêm một cái vào Đồng Duyên, kết quả là Đồng Duyên lập tức tiến lại gần nắm lấy cổ tay của cô , nói: "Được rồi được rồi, không đùa nữa, nếu cậu muốn thi đấu thì chút nữa chúng ta đến phòng võ thuật, thế nào?"
"Thả ra." Hứa Hân Đóa vùng vẫy một chút.
"Trước tiên phải cam đoan là cậu không đánh nữa."
"Làm sao có thể, chút nữa tôi sẽ dạy cậu, nếu cậu không học được tôi còn đánh cậu đấy!"
"Ê, sao cậu lại hung dữ thế?"
"Đúng là tôi hung dữ đấy, nếu ghét tôi hung dữ thì đừng để tôi dạy cậu."
Đồng Duyên vội vàng buông tay Hứa Hân Đóa ra, nhượng bộ nói: "Được, để cậu đánh, thầy nghiêm sẽ sinh ra trò giỏi."
Đồng Duyên tiếp tục lật sách cổ văn, nhìn rất chăm chú. Đồng Duyên có đầu óc rất thông minh, thành tích môn tự nhiên rất tốt, rất nhiều câu hỏi nhìn là có thể giải được. Là học sinh của lớp quốc tế, thành tích môn tiếng Anh của cậu ấy cũng rất xuất sắc.
Môn văn thực sự là điểm yếu của Đồng Duyên, vì vậy trong kỳ ôn tập cuối kỳ, cậu tập trung vào việc học môn này.
Hứa Hân Đóa theo sau cậu để xem sách, nhưng cảm thấy chưa đủ, lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-khong-them-de-y-anh/2700025/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.