Bên kia, Giang Lê Tâm đã bảo bảo mẫu đưa Mặc Tình Vũ về nhà trước, còn cô thì ở lại chờ chồng tới. Chuyện này phải được vợ chồng họ cùng nhau xử lý.
Tất cả những đứa trẻ trong viện phúc lợi đều đã được giáo viên đưa đi, chỉ còn lại mình Mặc Hiểu Tinh.
Mặc Hiểu Tinh bĩu môi, trên mặt viết đầy vẻ không vui.
Tại sao các bạn nhỏ khác đều có thể đi ăn, còn mình thì không chứ?
Giang Lê Tâm đã biết cô bé này tên là Hiểu Tinh, Mặc Hiểu Tinh.
Cái họ này không phải ngẫu nhiên mà có, những đứa trẻ như thế này, không rõ cha mẹ là ai, không để lại chút thông tin nào, thường sẽ mang họ của nhà tài trợ cho viện phúc lợi.
Có thể nói đây là một sự tình cờ đầy thú vị.
Nhìn Mặc Hiểu Tinh cứ xoa xoa bụng, Giang Lê Tâm cẩn thận hỏi: “Sao thế, có phải đói rồi không?”
Mặc Hiểu Tinh gật gật đầu, rất hiển nhiên hỏi lại: “Tại sao lại phạt em nhịn đói, hôm nay em đâu có làm sai gì đâu?”
Trái tim Giang Lê Tâm như thắt lại, nước mắt gần như muốn rơi xuống.
Dù xét nghiệm ADN chưa có, nhưng sau khi quan sát kỹ, Giang Lê Tâm ngày càng chắc chắn rằng, Mặc Hiểu Tinh chính là con ruột của mình.
Nhà họ Giang có một loại khuyết tật bẩm sinh mang tính di truyền, đó là rò luân nhĩ. Nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra đó chỉ là một cái lỗ nhỏ trên vành tai, trông như vết đâm kim tí hon vậy.
Ngày trước, khi Giang Lê Tâm mới nổi tiếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-nha-giau-moi-ba-tuoi-da-ac-dien-roi/2781776/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.