Khi không có ai, Thẩm Mậu Phùng còn có thể nhẹ nhàng gỡ Mặc Hiểu Tinh ra, nhưng giờ phút này, mẹ em đứng ngay đó, lại có cả nhân viên và máy quay xung quanh, anh chỉ có thể cười ngượng ngùng.
Mặc Hiểu Tinh thấy cha lớn có vẻ lùi bước, bèn thuận thế bám chặt hơn, nhất quyết không buông tay.
“Con sẽ không để cha bỏ rơi con nữa đâu.”
Giang Lê Tâm chỉ còn cách dịu dàng dỗ dành: “Anh Thẩm còn phải làm việc nữa, con không thể quấy rầy người ta.”
"Vậy con ngồi đây đợi cha!" Mặc Hiểu Tinh kiên định vô cùng.
Trợ lý đứng không xa đang vẫy tay ra hiệu với Thẩm Mậu Phùng rằng cảnh quay sắp bắt đầu.
Anh cần nhanh chóng thoát thân, bèn thử thương lượng với nhóc con trước mặt: “Hay là thế này, tôi cho nhóc số điện thoại, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi. Nếu tôi bận thì sẽ có chị gái nghe máy và nhắn lại cho tôi, được không?”
Giang Lê Tâm cũng phụ họa: “Đúng rồi, con có thể gọi cho anh Thẩm bất cứ lúc nào, sau này còn có thể rủ anh ấy đi chơi nữa.”
Thẩm Mậu Phùng xoa đầu Mặc Hiểu Tinh, khó xử bảo: “Tôi còn công việc phải làm.”
Mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại đặt vào đôi tay bé xíu. Mặc Hiểu Tinh cúi đầu nhìn, lại lặng lẽ nhìn cha lớn, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Cha lớn thật sự không nhận ra em.
Nụ cười trên mặt Mặc Hiểu Tinh vụt tắt, em miễn cưỡng gật đầu.
Thẩm Mậu Phùng lặng người trước đôi mắt trong veo ấy. Cảm xúc trong đó phức tạp vô cùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-nha-giau-moi-ba-tuoi-da-ac-dien-roi/2781787/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.