Có điều chiếc bàn gỗ bị đập vỡ nát, mảnh gỗ vụn nổ tung, rạch lên mặt Ngô Lục Lục.
Máu tươi từ từ chảy ra, Ngô Lục Lục sờ lên mặt mình, âm thầm than hỏng bét rồi.
Mùi máu tươi bay trong không khí, cho dù nhạt tới thế nào cũng có thể khiến những con quỷ này trở nên điên cuồng.
Nữ quỷ và nhóm quỷ ngửa đầu lên, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi trong không khí rồi quay đầu qua nhìn Ngô Lục Lục, gào rú trong im lặng. Bọn nó chậm rãi bò tới từ đủ các hướng, ngăn cản đường đi của ông ấy.
Ngô Lục Lục ngồi dưới đất, lưng tựa vào vách tường mỏng. Ông ấy thở hổn hển ***** lung tung trên mặt đất, cho tới khi sờ được một cái chân sau của cái bàn, ông ấy nắm chặt lấy nó, giơ cao trước mặt, tính dùng nó đe dọa quỷ quái đang không ngừng tiến lại gần.
Nhưng cái này cũng chẳng phải gỗ đào, căn bản không có tác dụng gì cả.
Mà cho dù đây là gỗ đào thật thì cũng chưa chắc những con quỷ này sẽ sợ.
Những con quỷ này ít nhất đã chết hai mươi, ba mươi năm rồi, chỗ này âm u ẩm thấp, quanh năm không có ánh sáng, là một nơi rất hợp cho bọn nó tẩm bổ. Đừng nói tới Ngô Lục Lục, cho dù là người giỏi nhất trong nhà ông ấy tới đây thì đoán chừng cũng không thể bắt bọn nó được.
Chẳng lẽ… Hôm nay ông ấy thật sự phải chết ở đây sao?
Ngô Lục Lục thầm cười khổ, nhưng tay cầm gậy gỗ lại siết chặt hơn, mặc dù nét mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2787998/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.