Diệp Dạ Tâm? Tên cũng thật đặc biệt, Bạch Tiểu Bích thầm nghĩ.
“Ngươi không biết tên ta nhưng ta lại biết ngươi nha!” Diệp Dạ Tâm khép chiết phiến, gương mặt tuấn mĩ tràn ngập ý cười: “Bạch Tiểu Bích, người cũng như tên, trong sáng không tỳ vết!”
Đột nhiên được khen ngợi, gương mặt thanh tú lần nữa đỏ lên: “Lần trước…” Lần trước tức giận, nàng căn bản quên mất chuyện phải hỏi tên của hắn.
“Ta từng có một muội muội…” Diệp Dạ Tâm cắt ngang lời nàng, khẽ thở dài nói: “Đêm đó cô nương ngồi khóc trông rất giống muội ấy.”
Nàng giống muội muội của hắn? Vậy ra không phải hắn xem nàng giống những cô gái kia? Bạch Tiểu Bích cảm thấy bản thân dường như có thể đón nhận lòng tốt của Diệp Dạ Tâm: “Ta không phải muội muội của ngươi, ta là nữ nhi của cha mẹ ta!”
Diệp Dạ Tâm không nhịn được mỉm cười: “Đương nhiên không phải, nàng mất lúc mới tám tuổi, trước đó nàng có học nữ công, còn nói sẽ tự tay thêu cho ta một đôi giày.”
Khó trách đêm đó hắn ôn nhu như vậy, ra tay cứu giúp là do nhớ đến tiểu muội không may mất sớm kia sao? Bạch Tiểu Bích bất giác cảm thấy thanh thản, không biết nên an ủi hắn như thế nào nên đành yên lặng đi theo phía sau, thấp giọng nói: “Diệp công tử là người tốt, muội muội của công tử nhất định sẽ được đầu thai vào nhà tốt!”
Hắn mỉm cười, thuận miệng hỏi lại: “Chẳng là cô nương chính là chuyển thế của xá muội, cô nương sinh năm nào?”
Bạch Tiểu Bích nói cho hắn ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-menh-tan-nuong/1282781/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.