“Chúng ta vào xem.” Thiên Nguyệt Triệt vươn ra hai tay chạm vào kết giới, sau đó dùng sức đẩy ra.
Vào kết giới, hai người đi tới trước phòng, bốn phía đen kịt không nhìn thấy tình cảnh bên trong, Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tro bụi ập tới trước mặt.
“Người nào?” Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp khàn khàn của nam nhân vang lên, hẳn là rất lâu chưa uống nước.
Lòng bàn tay trái của Thiên Nguyệt Triệt hướng lên, ngón tay chụm thành nụ hoa, Quang linh tử tập trung trên ngón tay Thiên Nguyệt Triệt, tạm thời trong phòng có một chút ánh sáng.
Giống như ánh sáng của nến.
Mượn quang mang Quang linh tử, Thiên Nguyệt Triệt cùng Thánh Anh thấy rõ nam nhân ngồi dưới đất.
Không, nên nói là thi thể nam nhân.
Chòm râu đã phủ lên toàn bộ khuôn mặt, không thể nhìn rõ thần sắc người này, chỉ có tầm mắt đang di động.
“Các ngươi là ai?” Nam nhân ngồi trên ghế, tầm mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt: “Một hài tử cùng một linh thể, lại có thể tiến vào nơi này?”
Từ thanh âm của nam nhân có thể nghe ra, nam nhân này là người phi thường kiêu ngạo.
Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt liếc nam nhân: “Đúng như lời ngươi nói, một hài tử cùng một linh thể.”
Nhìn nụ cười tà mị của hài tử, nam nhân nhướng mày, sau đó tỏ vẻ thông suốt: “Cho dù là hài tử cũng tuyệt đối không phải là hài tử bình thường, mà ngươi xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ chuyện tình trên đảo này sẽ không còn bí mật nữa.”
Nhưng thật ra nội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nguyet-chi-mi/1589459/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.