" Đương nhiên không sợ." Thị giả ưỡng ngực nói, "Cuộc so tài thực thần mười năm cử hành một lần đã khiến bách tính nước ta đưa mắt mong đợi, nếu như có người trong danh sách dự thi xảy ra việc ngoài ý muốn, cuộc so tài thực thần sẽ bị lui đến l0 năm sau, mọi người không thể nào đợi thêm lâu như vậy."
Thiên Nguyệt Triệt nghiêng tai lắng nghe, "Như vậy cũng là một phương pháp tốt." Huống chi ở thế giới này, tuổi thọ của con người rất dài, Liệt La Đặc không tham gia cuộc so tài thực thần lần này, hắn có thể hiểu, y vốn là loại người không quan tâm danh lợi, địa vị, nếu như quan tâm, một cái danh thực thần kia không quan trọng bằng danh xưng ngự trù phụ hoàng ban.
Cái hắn lo lắng là chuyện khác.
Hồi Giác thế gia
Đàn Thành dựa theo chỉ dẫn đi tới trước đại môn Hồi Giác thế gia, trước cửa là hai tượng sư tử đá hùng vĩ cao lớn vô cùng, bốn thị vệ giữ cửa chia ra đứng hai bên đại môn.
Có lẽ đã thấy nhiều trong hoàng cung hoa lệ, hai tượng đá lớn cũng không là cái gì, Đàn Thành xuống ngựa đi lên bậc thang.
"Người nào?" Bốn đại hán nhìn chằm chằm Đàn Thành, trong đó một người mặt không chút thay đổi nói.
"Ta là bằng hữu của Liệt La Đặc ở đế đô, ta tìm hắn."
Đàn Thành vừa nói ra, bốn đại hán hai mặt nhìn nhau, "Ngươi chờ chốc lát."
"Cái gì, người ở đế đô đến?" Hồi Giác • Khinh Liệt cau mày, sao hắn không thu được chút tin tức nào, chẳng nhẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nguyet-chi-mi/1589531/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.