Nghỉ ngơi chốc lát, nhóm người lại bắt đầu lên đường, mà đám người kia đúng là tới cầu y như Thiên Nguyệt Thần suy đoán.
Rốt cục ma vụ đã tản ra, nhưng...
"Triệt nhi." Kéo tay Thiên Nguyệt Triệt, thấy tiểu đông tay vẫn không nhúc nhích, Thiên Nguyệt Thần ôm hắn vào lòng, "Sao vậy, vừa rồi còn rất hào hứng mà? Giờ lại ỉu xìu như thế?" Thân mật vuốt ve khuôn mặt non nớt, Thiên Nguyệt Thần ôn nhu nói.
Thiên Nguyệt Triệt nhăn mặt, hai mắt thập phần ủy khuất nhìn Thiên Nguyệt Thần: "Ta không muốn đi?" Đây là lần đi bộ nhiều nhất trong đời hắn.
"Mệt lắm à?" Hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm người xuống.
Di? Mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng ngời: "Phụ thân muốn cõng ta?"
Hai mắt lòe lòe tỏa sáng tràn ngập phấn chấn và hứng thú.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi: "Triệt nhi không muốn?" Không đợi Thiên Nguyệt Thần nói xong, Thiên Nguyệt Triệt tung người nhảy lên lưng y.
"Tiểu thiếu gia, ngài cẩn thận một chút." Nhìn Nặc Kiệt kinh hãi đảm chiến.
Đám người Đàn Thành đã luyện được cảnh giới ‘ra vẻ không thấy’, nhưng nhóm người Mộc Ôn Tình khá kinh ngạc, nam nhân cao cao tại thượng kia khom lưng cõng tiểu thiếu niên, nghe thiếu niên gọi phụ thân, thật sự khó tin nam nhân còn trẻ lại có nhi tử lớn như vậy.
Nhưng...
Đây là ma pháp, bọn họ hiểu.
Sự ung dung của nam nhân chưa từng thay đổi, dù lưng cõng thiếu niên, khí chất trời sinh vẫn không thể bàn cãi.
"Phụ thân mệt, có thể nói cho Triệt nhi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nguyet-chi-mi/1589658/quyen-4-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.