“Triệt nhi?” Cảm giác được thân thể Thiên Nguyệt Triệt khẽ run rẩy, Thiên Nguyệt Thần vội vàng ôm chặt lấy hắn, “Triệt nhi, làm sao vậy?”
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, nhưng mặt mũi thì dần dần trắng bệch, “Phụ hoàng…” Cảnh tượng trước mắt là những oan hồn dân chúng vô tội từng bị hạ sát đầy tàn nhẫn chẳng lưu tình, tiếng lòng của họ vần vũ thê lương, chẳng hiểu sao truyền được vào tận sâu trong lòng Thiên Nguyệt Triệt.
Hắn không phải là thần, mặc dù là Vương của Thần tộc nhưng không thể thay thế ông trời.
Thiên Nguyệt Triệt cố gắng chống cự lại cảm giác chua xót ấy, nhưng không thể, với khả năng của hắn bây giờ, hắn làm không được gì hết.
“Phụ hoàng, bọn họ thật đáng thương.” Trong lúc bối rối, hắn chỉ có thể bấu chặt lấy người bên cạnh, để mặc nước mắt tuôn rơi, “Thật đáng thương.”
Lòng y cũng đau, những thứ này không chỉ tác động tới một mình Thiên Nguyệt Triệt.
“Triệt nhi, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại cái đã.” Không xong, y quên mất, linh hồn Quang Minh thần tử đặc biệt nhạy cảm với những chốn như thế này, đặc biệt, tà khí quanh họ thực sự quá mạnh, dòng máu Ám Dạ trong cơ thể Triệt nhi vẫn còn chưa thể sử dụng được, oán khí sẽ bị linh lực của Quang Minh thần tử dẫn dắt, dễ dàng xâm chiếm ý thức của hắn mất thôi.
“Phụ hoàng …. Phụ hoàng ….” Hai tay níu chặt Thiên Nguyệt Thần, ý thức Thiên Nguyệt Triệt có phần hỗn loạn, những kí ức năm xưa sống trên địa cầu hết thảy một lần nữa dồn dập dội trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nguyet-chi-mi/428822/quyen-6-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.