Đường cưỡi ngựa, sông Lạc Dương, vườn lan chưa trống, người đi dần già. Truyền có vô hạn Yên Triệu nữ, thổi khèn hòa cùng trên thang vàng, gió nổi từ đông Lạc Dương, thơm sang tây Lạc Dương.
Chim đỗ quyên bặt tiếng, có người cầm rượu say mèm.
Đông Đô lướt qua, phồn hoa đã xưa, trên quan đạo có mấy thớt ngựa gầy đang đi thong thả.
Hai nam tử trường thân ngọc lập, chỉ là một người trong đó trên mặt ẩn ẩn có chút bệnh dung, hông đeo bầu rượu, không vội uống mà chỉ cầm trên tay chốc chốc lắc lư, ngậm một ngụm thưởng thức một hồi mới chậm rãi nuốt xuống, chẳng biết đang nghĩ gì. Một thiếu niên khỏe mạnh đi theo phía sau họ.
Chính là nhóm Chu Tử Thư mới từ đất Thục ra đây.
Ôn Khách Hành ở bên nhìn, phát hiện người này một ngụm tiếp một ngụm, cả bầu rượu lớn như vậy chẳng mấy chốc đã thấy đáy, không nhịn được vào lúc y lại đưa lên miệng, thò tay ngăn tay y nói: “Tửu quỷ, xấp xỉ rồi chứ?”
Chu Tử Thư liếc y một cái, đổi bầu rượu sang tay khác: “Quản lắm như vậy, ngươi là vợ ta à?”
Ôn Khách Hành liền đưa tay cướp bầu rượu, còn nghiêm mặt bảo: “Ngay cả thân cận da thịt cũng có rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?”
Chu Tử Thư vừa gặp chiêu phá chiêu vừa cười nói: “Ta sợ ngươi thủ tiết thôi.”
Ôn Khách Hành chẳng buồn quan tâm Trương Thành Lĩnh còn ở đây, tiếp tục không biết xấu hổ đáp: “Không hề gì, dù sao hiện tại cho nhìn cho sờ không cho dùng, ta cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nhai-khach/455612/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.