Ngồi trên phòng nghỉ ngơi nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ đi đăng kí tổ đội, Cảnh Duệ hiếm khi có chút oán giận nói nhỏ với Vũ Văn: "Ta thật hối hận lúc trước tăng cấp nhanh như vậy!"
Vũ Văn ngồi một bên đột nhiên nghe thấy một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu này truyền tới, lập tức nhảy dựng lên như gặp chuyện lớn lắm, còn đứng lên đi quanh Cảnh Duệ vài vòng với vẻ nghiên cứu.
"Làm sao vậy?" Đái Mộc Bạch để ý tới động tĩnh phía bên này hỏi.
"Chậc, Đái đại ca, Duệ Tử hắn oán hận tăng cấp quá nhanh, không thể cùng Đườ-- Đệt!!!"
Vũ Văn đang trả lời Đái Mộc Bạch thì một nắm tay trắng nõn bất ngờ hôn thẳng vào mặt khiến cậu không thể không chửi tục một tiếng.
"Duệ Tử mày càng ngày càng bạo lực rồi đó! Lúc sáng còn chưa đánh đủ hay sao?!" Vừa nói Vũ Văn vừa né thêm vài đấm bay tới.
"... Hừ!" Cảnh Duệ thấy trừ cú đầu tiên với tính bất ngờ ra thì không đánh trúng được thêm cú nào thì không thèm đánh nữa, đổi thành một biện pháp khác có vẻ hữu hiệu hơn. Anh móc ra một tấm thẻ khá tương tự với thẻ Tiêu Dao, nhưng nó không có Lam ngân thảo ở trên, chỉ có mỗi phông nền hình âm dương cùng một dãy số. Thẻ này là thẻ liên lạc nội bộ của Tiêu Dao, chỉ cần đưa một chút hồn lực vào là có thể sử dụng như smartphone.
Sau khi Cảnh Duệ cất tấm thẻ kia đi, tấm thẻ của Vũ Văn cũng sáng lên, sau đó...
"CẢNH! DUỆ! Làm ông lớn là tự tiện lấy công trả thù riêng được à?! Mợ nó trả tiền lương tháng này cho bố!!!" Vũ Văn nhận được thông báo lương tháng này không cánh mà bay lập tức biết đây là tác phẩm của ai. Dù sao cảnh này cũng xảy ra vài lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nu-dau-la-818-nhung-ngay-o-dau-la-dai-luc-cung-nhan-vat-chinh/1639382/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.