Đối với trận đấu ngày hôm nay, Đại Sư cũng không có gì để bình luận cả. Sau khi dẫn cả nhóm về khách sạn, ông mới hỏi bọn họ: “Trận đấu vừa rồi, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Đái Mộc Bạch đáp: ”Đấu đơn khá ổn, nhưng đoàn chiến thì chúng ta vẫn chưa phối hợp tốt lắm.”
Oscar than thở nói: “Nếu nhóm chúng ta không có Cảnh Duệ, chỉ sợ hôm nay người đứng trên sân chỉ còn mỗi Thanh Thanh và Tiểu Tam.”
Thấy những người khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự như thế, Đại Sư chỉ lắc đầu cười nhẹ, đứng trước ánh mắt ngạc nhiên của tụi nhỏ nói: “Ta thấy hôm nay các ngươi chiến đấu rất tốt, dù có một vài sai sót nhưng đây là lần đầu nên có thể bỏ qua. Đối thủ của các ngươi hôm nay rất mạnh nhưng các ngươi vẫn có thể kết thúc trận đấu nhẹ nhàng như thế là một chuyện đáng khen. Không nói đến năng lực khống chế cục diện của Đường Tam, lần đầu tiên các ngươi phối hợp tất nhiên sẽ không ăn ý bằng đối thủ, vậy nên thắng lợi hôm nay của các ngươi khiến ta kinh ngạc.”
“Tiểu Áo, ngươi cũng không cần phải tự trách vì bản thân không giúp được cho bọn họ. Ngươi nghĩ lại xem, số xúc xích ngươi đưa cho họ có ai còn đủ ba cây?” Thấy mắt Oscar sáng lên, Đại Sư cũng gật đầu khẳng định ý nghĩ của hắn, “Đúng vậy, thậm chí ngươi còn phải tạo thêm để khôi phục hồn lực cho họ không phải sao?”
“Tuy nhiên” Làm thầy, Đại Sư luôn là khen trước chê sau, “Cảnh Duệ, Vũ Văn, hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nu-dau-la-818-nhung-ngay-o-dau-la-dai-luc-cung-nhan-vat-chinh/417193/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.