Triệu Quan cầm sào đẩy con thuyền sang bờ bên kia, rẽ vào một con lạch nhỏ xíu. Hai bên bờ lạch toàn là những ngôi nhà thấp lè tè lợp ngói đen, chính là nơi dân cư sinh sống nổi danh thiên hạ của Tô Châu. Nhà nào trông ra bờ sông đều có thủy môn, cạnh mỗi thủy môn lại có buộc hai ba con thuyền nhỏ. Triệu Quan cho thuyền chạy ngoằn ngoèo một hồi, luẩn quẩn trong lạch, thoáng sau Vưu Tuấn đã hoàn toàn mất phương hướng. Y đâm ra nghi vấn: “Còn chưa tới sao?”
Triệu Quan đáp: “Sắp đến rồi. Ồ, ngươi nhìn hộ ta xem cuối con lạch này có phải có một ngôi miếu nhỏ không?”
Vưu Tuấn thò đầu ra xem, quả nhiên thấy ở đằng xa có mấy ánh đèn đo đỏ, đáp: “Hình như thế.”
Triệu Quan nói: “Ngươi nhìn kỹ chưa? Không sai chứ?”
Vưu Tuấn dõi mắt nhìn, đáp: “Trước cửa có một cái lư lớn, không sai, đích xác là một ngôi miếu vũ.”
Y nhận ra con thuyền đứng im không nhúc nhích liền hỏi: “Ở đó sao?” Quay đầu lại mới nhận ra trêи thuyền còn có mỗi mình, nam hài không biết đã đi đâu mất.
Vưu Tuấn đại nộ, đứng lên phóng mắt nhìn tứ phía nhưng trong con lạch tối om, dân cư hai bên yên tĩnh vô cùng, nào có thấy bóng dáng nam hài ở đâu? Y giơ tay định cầm sào thì thấy con sào đang lềnh bềnh cách đó mười trượng, như thể bị nam hài cố ý quăng xuống nước. Vưu Tuấn loay hoa loay hoay, vừa vội vừa giận, chỉ đành giậm chân đứng lại trong thuyền, rủa thầm tiểu nam hài gian hoạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-quan-song-hiep/2038196/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.