Văn Xước Ước ngồi xếp bằng trêи giường, nhìn Lăng Hạo Thiên một hồi, chợt nghĩ: “Sau này ta được ở cùng huynh ấy, sớm chiều tương kiến, vui vẻ biết bao. Tên đại kiếm khách kia hành sự thô lỗ, nhưng lại để ta và huynh ấy ở cùng nhau, lẽ ra ta nên cảm kϊƈɦ mới phải.” Ngẫm nghĩ một lúc, gò má ửng hồng, nàng không dám nhìn Lăng Hạo Thiên tiếp, khẽ nằm xuống giường nhìn lên nóc phòng, bên tai vang lên tiếng hô hấp cực kỳ mảnh, thoạt có thoạt không của y, càng nghĩ khuôn mặt càng nòng bừng lên, tự nhắc: “Xước Ước, còn nghĩ lung tung nữa ắt Tuyết Diễm không tha cho mi.” Rồi kéo chăn che kín đầu, hồi lâu mới chìm vào giấc mộng.
Sớm hôm sau, nàng chưa tỉnh đã nghe thấy Lăng Hạo Thiên nói: “Xước Ước cô nương chưa tỉnh, ngươi tìm làm gì?” Lại nghe Trình Vô Ngân quát: “Tiểu tử tránh ra, ta có chuyện muốn nói với tiểu cô nương.” Tiếng bước vang lên, Trình Vô Ngân đến trước giường, nàng ngồi dậy trừng mắt: “Cô nương ta còn chưa xuống giường, ngươi đã xông vào, không có chút lễ mạo nào sao?”
Trình Vô Ngân hừ một tiếng, hỏi: “Huyệt đạo của tiểu cô nương được giải rồi?”
Văn Xước Ước cấm cảu: “Giải từ lâu rồi, sao hả?”
Trình Vô Ngân nói: “Không sao, ta định giải huyệt cho tiểu cô nương, mau xuống giường, ta có chuyện muốn nói.” Ngữ khí cực kỳ ôn hòa, nói đoạn lui ra ngay.
Văn Xước Ước quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên, tỏ vẻ kỳ quái: “Tiểu Tam, đại kiếm khách thật ra uống nhầm thuốc gì mà khách khí với muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-quan-song-hiep/37251/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.