Ông chủ ngạc nhiên hỏi: "Hở? Bộ đó? Đạo trưởng ngài không lầm chứ?"
Tạ Liên quả quyết: "Đúng, chính là bộ đó!"
Nói đoạn tự mình xông lên túm lấy bộ đồ đó, xốc Hoa Thành lủi ra sau tiệm, chui vào trong rèm. Tiệm bán quần áo này vô cùng bạo dạn, tư tưởng mới lạ, xây hẳn một phòng nhỏ để thay đồ ở trong tiệm, khách hàng có thể mặc thử tại chỗ. Mọi người ngơ ngác, lát sau, chỉ thấy một đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ đi ngang qua cửa tiệm, vừa đi vừa làu bàu vừa lau trán, theo sau lão là một đám hòa thượng đạo sĩ hung thần ác sát, hình thù quái dị, thấy trong tiệm tụ tập đông người quá bèn bất mãn quát: "Nhìn gì mà nhìn?!"
"Hầy, thôi kệ nó, đi nhanh lên, ta lại muốn đi nhà xí rồi!"
"Chờ đã, Thiên Nhãn huynh, bên này nhiều người, chi bằng hỏi xem các nàng có nhìn thấy không."
"Các vị nữ thí chủ có thấy một đạo sĩ áo trắng dẫn một đứa nhóc mặt quấn băng vải đi ngang qua đây không?"
Ai nấy đều im re, nhưng có người lại vô ý liếc mắt về phía gian phòng sau tiệm. Đám tăng đạo tỏ vẻ cảnh giác, ra hiệu "qua xem thử đi". Thiên Nhãn Khai bước nhanh đến đó, nín thở chậm rãi nhích tới gần bức rèm. Qua giây lát, lão thình lình giật ra, một tiếng hét chói tai tức thì vang lên.
Chỉ thấy một cô gái ngồi sau bức rèm, tóc dài đen óng buộc thành búi lỏng lẻo, cần cổ mảnh khảnh trắng ngần đeo một chiếc vòng màu đen rộng cỡ một ngón tay, cùng với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-quan-tu-phuc-quan-troi-ban-phuc/1601282/quyen-3-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.