Ngày hôm sau, Quý Như Sân mang theo một ít thức ăn ngon đi xem Quý Tiểu Thiên, người gác trong phòng giam không cần đút lót, bọn họ vẫn có chút sợ Quý Tiểu Thiên, ngay cả nghiêm hình ép cung cũng không dám.
Quý Như Sân ở cửa kêu Quý Tiểu Thiên mấy tiếng, Quý Tiểu Thiên vẫn ngồi đưa lưng về phía nàng, không để ý nàng. Sai dịch kia mở cửa cho nàng liền đi ra ngoài, Quý Như Sân cám ơn sai dịch, xách hộp cơm đi vào, mới vừa đi tới trước mặt Quý Tiểu Thiên, Quý Tiểu Thiên không ngẩng đầu lên hỏi một câu.
" Nàng khỏe không? "
Quý Như Sân nhìn chằm chằm Quý Tiểu Thiên, không đoán ra tâm tư Quý Tiểu Thiên, chỉ có thể " Ừm " Một tiếng, ngồi xổm người để hộp cơm xuống, đem thức ăn ra, Quý Tiểu Thiên đột nhiên mở miệng.
" Trở về đi " Quý Như Sân ngẩng đầu nhìn Quý Tiểu Thiên, nhất thời ngẩn ra, Quý Tiểu Thiên tiếp tục nói.
" Nơi này bẩn, nhà có nhiều chuyện, nàng không cần thường xuyên đến thăm ta. Nàng khôi phục khá tốt, ta cũng yên tâm" Quý Tiểu Thiên bưng lên chén ăn cơm, không dám nhìn tới Quý Như Sân. Nàng sợ nhìn Quý Như Sân hoài nghi đối với mình, đối với mình thất vọng.
Quý Như Sân biết tâm tình nàng không thoải mái, bị oan ức không vui vẻ được, cũng không nói gì nhiều, thấy nàng ngoan ngoãn ăn cơm, thì yên tâm.
" Vậy sau giờ ngọ ta trở lại thăm nàng " Quý Tiểu Thiên không nói gì.
Liên tiếp mấy ngày, Quý Như Sân đem ba bữa ăn tới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-san-mot-doi/449558/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.