Tôi không biết mình đã về trường bằng cách nào. Duyệt Oánh ngồi ở phòng đợi tôi, nụ cười của Tiêu Sơn chờn vờn trước mắt khiến tôi ngẩn ngơ. Giá anh đã hết yêu tôi, giá tôi chưa từng gặp lại anh thì tốt biết mấy. Thà anh đã thay lòng đổi dạ, thà anh lừa dối tôi, thà anh ruồng rẫy tôi, thà anh đừng cười với tôi. Nụ cười ấy thế nào nhỉ? Rõ ràng khóe môi anh đã cong lên, mà đường cong ấy buồn biết mấy. Giọt nước bên khóe mắt anh như từng nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi yêu anh nhiều đến thế, tôi đã yêu anh thật nhiều, vậy mà số mệnh lại gỡ tay tôi ra rồi quyết mang anh đi. Anh nói số anh xui xẻo, nhưng đâu biết chính tôi đen đủi mới liên lụy đến anh, là tôi khiến anh khổ sở, chính tôi kêu gọi sự day dứt trong anh, còn ai ngoài tôi chất quá khứ lên đôi vai anh? Đáng lẽ tôi không nên đi tìm anh, chỉ vì tôi ích kỷ nên không nghĩ đến lúc này, anh và tôi lại chia nhau một nỗi khổ tâm.
Suốt đêm dài, tôi thao thức không ngủ được, cũng chẳng thiết ăn uống gì. Duyệt Oánh nghĩ là tôi lo lắng chuyện phẫu thuật nên không biết phải an ủi ra sao. Cô ấy tìm giúp tôi một căn phòng ở bên ngoài, phòng đơn ở mấy khách sạn gần trường đã kín chỗ, người ta thường đặt phòng từ giáp Tết. Trong khi Duyệt Oánh chạy đôn chạy đáo tìm phòng trọ thì tôi lại nhốt mình trong ký túc xá, nằm đờ đẫn trên giường.
Điện thoại đổ chuông mà tôi cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-son-mo-tuyet/289399/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.