Trên thềm bãi tập, anh đưa tôi miếng sandwich bên trong giấu chiếc nhẫn làm bằng nắp lon bia, lúc bỏ vào miệng suýt thì cứa vào lưỡi, làm tôi hết hồn. Anh trịnh trọng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay tôi.
- Tốt nghiệp xong, em lấy anh nhé!
Rất lỗi thời đúng không? Dù vài năm trước đây ti vi phải chiếu n lần những tình tiết rập khuôn kiểu này, thế nhưng lúc đó tôi thấy thật hạnh phúc, chỉ vì người đó là anh.
Tôi khấp khởi mừng thầm, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Ai thèm lấy anh? Em còn phải thi đại học chứ!
- Thế tốt nghiệp đại học xong, mình cưới nhé! – Nét mặt tươi cười của anh rạng ngời hạnh phúc. – Không được muộn hơn đâu, không thì anh già mất.
Thời cấp ba, tôi và anh cứ ngỡ tốt nghiệp đại học hẳn là chuyện của rất lâu sau này. Đợi tới lúc tốt nghiệp đại học, chúng tôi đã là những người trưởng thành, có thể kết hôn được rồi.
Tuổi trẻ những năm mười sáu, mười bảy tuổi, vài ba năm mà cứ ngỡ như trọn đời, trọn kiếp.
Tôi và anh nào có ngờ, hai đứa đã chóng vánh chia tay ngay khi lễ tốt nghiệp cấp ba còn chưa tới.
Từ đó đến nay, dửng dưng như khách qua đường, với anh, tôi đã là một người xa lạ mất rồi.
Đang lúc ngẩn ngơ, bỗng có người vỗ tôi một cái, thì ra là Mộ Chấn Phi. Anh ta cầm đĩa bánh đưa cho tôi:
- Cho em này!
Chiếc bánh to bự, lúc chia ra ai cũng được phần to đùng. Tôi cắn vội một miếng bánh xốp mềm, mặc kệ cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-son-mo-tuyet/289414/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.