Trương Huyền thế nhưng một chút cũng không cho rằng trong lời nói của mình có vẻ ám muội, rành mạch công đạo xong xuôi mọi thứ, cũng không hề nhìn đến vẻ mặt cổ quái của Lý Đình, ngâm nga một tiểu khúc về nhà.
Hiện tại là thời khắc nguy hiểm, cậu cũng không muốn tách khỏi Niếp Hành Phong, bất quá về nhà trừ bỏ nhìn xem em trai bảo bối, còn có việc trọng yếu hơn phải làm, dù sao chiêu tài miêu cũng phúc lộc song toàn, cho dù không có cậu ở tại bên người, cũng nhất định không có việc gì.
Cậu về đến nhà, một bé trai xinh đẹp mười hai mười ba tuổi lập tức chạy tới, nhiệt tình ôm lấy cậu.
“Đại ca, anh rốt cục đã trở về.”
“Anh hai ngày không ở nhà, em có phá phách gì không?
“Sao có thể thế được? Em rất ngoan mà.”
Hoắc Ly chạy tới rót một chén nước trà, bưng tới cho Trương Huyền.
Trương Huyền đi vào phòng khách, ngay chính giữa là hương án thờ phụng tổ sư gia, cậu tiến lên cầm lấy ba que hương, đốt hương vái ba vái, đem hương cắm vào lư hương, lúc này mới ngồi xuống uống trà.
“Đại ca, hai ngày này anh làm gì vậy? Ngay cả nhà cũng không về, nếu phải hàng yêu bắt quái, nhớ rõ kêu em với nha.”
Trương Huyền liếc mắt nhìn Hoắc Ly một cái, “Kêu em? Chờ khi bắt yêu, cũng đem em bắt luôn phải không?”
Hoắc Ly là hai năm trước Trương Huyền nhặt về khi đang trên đường về nhà, lúc đó nó còn nho nhỏ gầy teo không có rắn chắc như bây giờ, ngồi xổm dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-su-chap-vi/984592/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.