Niếp Hành Phong lảo đảo đi ra khỏi khu chưng cư.
Đầu choáng váng người mệt mỏi, tình trạng như vậy anh căn bản không thể lái xe, lắc lắc đi vào ven đường, muốn gọi một chiếc tắc xi về nhà, di động đột nhiên vang lên.
“Chủ tịch, anh bây giờ đang ở đâu? Có phải xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Trương Huyền điện thoại tới thật đúng lúc, có điều Niếp Hành Phong không muốn để cậu ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, nói: “Tôi ổn, đang trên đường về nhà.”
“Mặc Tinh tôi đưa cho anh đâu?”
“A. . . . . .”
Niếp Hành Phong sờ sờ cổ, phát hiện Mặc Tinh đã biến mất, có lẽ là đánh rơi khi dây dưa với Cố Trừng.
“Không được đi khỏi chỗ đó, tôi lập tức đi đón anh!” Hỏi xong vị trí của Niếp Hành Phong, Trương Huyền ngắt điện thoại.
Trương Huyền tới so với mong muốn còn nhanh hơn, khi nhìn thấy xe cậu ta dừng bên cạnh mình, Niếp Hành Phong đột nhiên có cảm giác an tâm không thể nào hiểu nổi, ngồi vào ghế bên cạnh người lái, thân mình thật tự nhiên tựa vào vai cậu ta.
“Tôi có chút mệt mỏi, để tôi ngủ một hồi.”
“Này, chiêu tài miêu!”
Niếp Hành Phong biểu hiện thân mật ngoài ý muốn làm Trương Huyền hoảng sợ.
Có điều anh ta không bài xích là được, nhìn thấy người đang ngủ say, Trương Huyền cười rộ lên.
Mặc Tinh cậu đưa cho Niếp Hành Phong có bỏ thêm bảo vệ, cho nên lúc Mặc Tinh thất lạc, cậu liền cảm giác tâm thần bất định, có điều hiện tại xem ra, chiêu tài miêu của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-su-chap-vi/984612/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.