“Bầu trời sao vào đêm mùa thu hóa ra lại đẹp như vậy.”
Sakurai ngồi ở bên cạnh Jinguji Masato, chỉ vào phía xa xa trên bầu trời nói: “Ông nội, ông xem kìa, ngôi sao đó thật là sáng.”
Không có tiếng trả lời, Jinguji Masato ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.
Đã thói quen với sự trầm mặc, Sakurai tiếp tục nói: “Chúng ta hình như lâu thật lâu rồi chưa có lên sân thượng ngắm sao. Kỳ thật cháu cảm thấy như bây giờ thật tốt, chúng ta có thể sống cuộc sống mà mình muốn, không phải suy nghĩ gì về bói toán, thứ danh vọng mang đến không phải cũng chính là vì vui vẻ sao?”
Gió lạnh thổi qua, cắt ngang giọng nói đầy vẻ xa xôi, cô lấy lại tinh thần, vỗ vỗ vai ông nội, “Gió nổi lên rồi, để cháu đi lấy áo khoác cho ông nội.”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, ánh mắt Jinguji Masato vẫn như trước dừng ở nơi xa xa, đột nhiên thân mình ông ta run lên, con ngươi đột nhiên mở to, đôi mắt vẩn đục ngập tràn sự sợ hãi.
Có một hình bóng từ trong bóng đêm chậm rãi hiện ra, di chuyển lại, thân ảnh nhạt nhẽo càng ngày càng rõ ràng, giống như linh hồn của bóng tối, lay động theo màn đêm, nhưng không có thoát ra hẳn, bởi vì thân mình hắn chính là một mảnh hắc ám, không, xác thực mà nói, là hắc ám theo hắn di động mà di động, không ngừng vây quanh Jinguji Masato.
Sự sợ hãi và âm u lạnh lẽo không hiểu từ đâu cuốn lấy ông ta, Jinguji Masato toàn thân run
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-su-chap-vi/984661/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.