Trần Tuyết hoảng sợ, trốn tránh tầm mắt hai người, nói: "Cậu, hai người đừng nhìn tôi, những gì tôi biết cũng đã nói với hai người rồi. Làm sao còn dám che giấu gì? Tưởng Lương, buổi tối hôm đó tôi luôn đi theo cậu, cậu không biết tôi cũng không biết. Cậu còn gặp lại Tiểu Bạch Hoa, tôi còn không có. Nói không chừng cậu còn biết nhiều hơn tôi --- đúng, đại sư, nói không chừng cậu ta còn biết nhiều hơn tôi."
Tưởng Lương nhìn Mao Cửu nói: "Những gì tôi biết cũng không khác mấy với lời cô ta nói."
Mao Cửu gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó đứng dậy đi tới cửa, dự định quay về phòng mình.
"Trời sắp sáng rồi, tôi về đây"
Trần Tuyết vội vàng gọi cậu lại hỏi: "Ác, ác linh hại chết Quách Hồi có... có còn xuất hiện nữa không? Chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết cái gì khác nữa."
Mao Cửu cười như không cười nhìn cô ta, đôi mắt đen láy sáng ngời giống như có thể nhìn thấu bí mật giấu trong nội tâm cô ta. Trần Tuyết không khỏi co rúm một chút.
Mao Cửu nói: "Vậy thì phải xem các người có làm chuyện trái lương tâm không. Ác linh hung tàn không có lý trí, chỉ vì khi còn sống bị làm cho chết oan, không cam lòng mới hóa thành lệ quỷ. Nó sẽ tìm kiếm những kẻ hại chết mình, trả thù từng người một."
Trần Tuyết hỏi: "Như vậy, ác linh hại chết Quách Hồi... là Tiểu Bạch Hoa?"
"Làm sao tôi biết được? Tôi cũng không biết cô gái bị các người nhất thời hứng khởi liên lụy rốt cuộc là bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-su-khong-xem-boi/2596923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.