Mao Cửu vuốt cằm: "Có thể suy xét."
Lục Tu Giác nhìn chằm chằm Mao Cửu một lúc lâu, bỗng nhiên cười.
"Cậu biết con gái của chị ấy mới bao lớn không?"
Mao Cửu có dự cảm không tốt lắm: "Bao nhiêu?"
"Con bé mới năm tuổi."
Da mặt Mao Cửu giật giật, bà chủ Liễu ghét bỏ con gái của chính mình hả?
Lục Tu Giác nói: "Chị ấy không phải ghét bỏ, là đang khoe. Chờ đến khi lấy ảnh ra sau đó bắt cậu khen con gái chị ấy đáng yêu, cho chị ấy có cơ hội khoe con."
Mao Cửu đỡ trán: "Còn có thể như vậy..."
Hai người ăn uống no đủ, ngồi ở đại đường nghe kinh kịch một lát mới rời đi. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cũng đã hơn 10 giờ tối. Người bên ngoài vẫn rất nhiều, bọn họ đi ngược lại dòng người, trở lại con hẻm lúc trước.
Vừa đi vừa thanh thản nói chuyện, nói xong mới phát hiện hai người có rất nhiều đề tài chung. Ở chung cũng thoải mái giống như bạn bè lâu năm.
Mới vừa đi đến đầu hẻm, bước chân Lục Tu Giác dừng lại. Mao Cửu nhìn theo tầm mắt của hắn, nơi vốn để một chiếc xe hiện giờ rỗng tuếch.
Phía trên chỗ dừng xe còn có một cái biển, biển cấm đậu xe...
Xe... bị kéo đi rồi?
Mao Cửu vỗ vỗ bả vai Lục Tu Giác, không tiếng động đồng tình.
Lục Tu Giác quay đầu lại: "Chỗ này không có xe, cậu phải đi bộ cùng với tôi rồi."
"Xe buýt?"
"Không có thẻ, cũng không có tiền lẻ."
Lục Tu Giác có thể gọi xe, nhưng hắn không nói.
Mao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-su-khong-xem-boi/2596978/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.