Cảm giác khó chịu và ngột ngạt lấp đầy lồng ngực của Cố Phóng.
Không thể nào chấp nhận được! Quần áo của Giang Yêu Yêu hắn còn chưa được cởi, vậy mà cô cư nhiên ngay trước mặt hắn nói ra những lời này, chẳng khác nào làm nhục hắn trước mặt mọi người.
Vừa định tiến lên một bước, trước mắt đột nhiên tối sầm, có ai đó đã chặn hắn lại.
Sau khi ánh mắt của Phó Hàn dừng ở trên xương quai xanh bị lộ ra của Giang Yêu Yêu vài giây, anh lập tức bước qua một bước, che khuất hoàn toàn tầm nhìn từ ngoài cửa.
"Giang Yêu Yêu, mau kéo cổ áo lên." Phó Hàn nhắm mắt lại, vành tai bắt đầu nóng lên.
Nghe vậy, Yêu Yêu lập tức ngoan ngoãn dùng hai tay kéo cổ áo lại, thậm chí còn kéo thật chặt, che kín không kẽ hở.
Cô nhìn Phó Hàn đứng đó với chút xấu hổ, "Chồng, anh đang thẹn thùng sao? Có gì đâu mà thẹn, anh là chồng của em mà?"
Dưới ánh mặt trời, con ngươi cô trong vắt nhưng lại rất nóng bỏng, đuôi mi của Phó Hàn khẽ động.
"Phó Hàn, nhìn xem con bé có ổn không đã, Yêu Yêu hiện tại còn đang bệnh.", Giang Bùi đứng trước giường bệnh với vẻ mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: "Vừa nãy nhịp tim của Yêu Yêu lên đến 130, tôi thật sự không có lựa chọn nào khác nên mới gọi cho cậu."
Phó Hàn đi đến bên giường bệnh, lấy ống nghe ra cầm trong lòng bàn tay, "Tôi biết, không có gì đáng ngại."
Ánh mắt Giang Yêu Yêu nhìn theo Phó Hàn, thấy anh dừng lại bên cạnh mình, vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-sung/2320277/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.