Edit+Beta:Tieumanulk
Diệp Vị Ương mặc áo khoác Thanh Phong Tuấn đưa trở về nhà.
Trong quá trình chạy trong mưa áo khoác dính chút bùn,cô tính sáng mai cầm đi giặt sau mới trả lại cho Thanh Phong Tuấn.
Lúc này,mẹ Diệp Vị Ương mặc đồ ngủ không vui ngồi dậy,thuận tay choàng thêm một áo ngoài bằng lụa,mặc dù trải qua bao năm tháng lại như cũ không thể che dấu được một loại phong tình,hoàn toàn có thể dùng bốn chữ “vẻ đẹp kéo dài” để hình dung.
Không thể không nói Diệp Vị Ương xinh đẹp phần lớn thừa kế từ người mẹ này.Thế nhưng lúc này nghe được người mẹ xinh đẹp cau mày nói: “Một cô gái nhà lành tại sao trễ vậy mới trở về hả?”
Ngụ ý âm thầm chỉ trích Diệp Vị Ương trở lại quá muộn,quấy rầy giấc mộng của bà,một chút quan tâm cũng không có.
Bất quá nhìn đến trên tay con gái mình đang cằm áo khoác lại bĩu môi,vẻ mặt biến đổi nở nụ cười khác thường tiếp tục nói: “Ơ, áo khoác này của Dạ Phi Phàm sao ? Chậc chậc,thì ra hẹn hò với nó,lần sau có về trễ thì nhớ gọi cho mẹ một cú điện thoại,dù sao các người đều là nam nữ trẻ tuổi,mẹ là người từng trải cũng không phải không hiểu.Được rồi được rồi,nhanh tắm rồi ngủ đi.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Diệp Vị Ương ,ngáp dài tiếp tục trở về phòng ngủ.
Lúc ở quần bar trong bụng Diệp Vị Ương trống rỗng chỉ có rượu đỏ giờ cảm thấy rất đói,trong dạ dày rất khó chịu.Quả nhiên không nghe được mẹ ân cần hỏi một câu,con ăn cơm chưa,có đói bụng không.
Hiazzz,Diệp Vị Ương cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/879304/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.