Con ngươi Lạc Vân Hi đen như mực đảo vòng mấy lần, hỏi "Thập nhị hoàng tử nhất định đã đọc đủ thứ kinh thư, có thể nói cho ta biết người đã đọc qua những sách hay không?"
Đoan Mộc Kỳ mặc dù trời sinh đã ham chơi, nhưng sống trong hoàng gia, quả thật đọc qua không ít sách, hắn cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng noãn, "Đã đọc rất nhiều, nhưng thích nhất là《 văn thư tuyển tập 》của Mạch Khách tiên sinh."
Lạc Vân Hi liền hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, 《 văn thư tuyển tập 》 có bao nhiêu chữ?"
“Bao nhiêu chữ?" Đoan Mộc Kỳ ngẩn ra, trên mặt xẹt qua một tia không vui, "Ngươi không thể gây khó khăn cho ta như vậy!"
"Người nào gây khó khăn cho ngươi? Vấn đề này thật sự quá đơn giản, ta cũng biết."
Đoan Mộc Kỳ nhíu mày, nói: "Được, vậy ngươi nói cho ta biết."
Lạc Vân Hi "phốc" cười một tiếng, dừng bước lại, nghiêng mắt nhìn ngũ quan tuấn tú mang theo đường cong có chút thô ráp của hắn, giọng nói nhẹ nhàng, "Sau khi ta cho ngươi biết, ngươi sẽ thừa nhận mình là phế vật chứ?"
"Trừ khi ngươi nói đúng!" Đoan Mộc Kỳ vội vàng ném ra những lời này, hắn đương nhiên không tin Lạc Vân Hi đã đếm xem 《 văn thư tuyển tập 》 có bao nhiêu chữ.
Lạc Vân Hi thu lại nụ cười, nói từng chữ: "《 văn thư tuyển tập 》 có bốn chữ, ta có nói sai không Thập nhị hoàng tử?"
Đoan Mộc Kỳ ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc còn chưa kịp lấy lại, "Bốn chữ?"
"Văn, thư, tuyển, tập, đây không phải rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-cuong-phi-phe-vat-tam-tieu-thu/2288545/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.