Hôm sau là trận đấu quan trọng, áp lực đè nặng trước mắt. May mà trận đấu diễn ra vào buổi chiều, nên đám thanh niên nghiện game quá tuổi này vẫn có cơ hội thức đêm tập luyện điên cuồng.
Kim đồng hồ tí tách xoay tròn. Kim ngắn nhất sắp chỉ vào con số một.
Cửa lớn của căn cứ bất ngờ bật mở.
Cơn gió nóng bức của đêm hè ùa vào, mang theo một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai từng người một.
"Chăm chỉ thế cơ à? Tôi về sớm quá thì phải?"
Dòng máu trong người Yến Ninh như đông cứng lại ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng của Dư Thanh. Cả thế giới bỗng chốc như bị tắt tiếng.
Hương thơm quen thuộc trên người Dư Thanh từ từ đến gần, quẩn quanh nơi chóp mũi. Khuôn mặt rõ ràng gầy đi của Dư Thanh bất ngờ phóng to ngay trước mắt Yến Ninh.
"Xem ra không nhớ tôi lắm nhỉ?"
Yến Ninh gần như ngay lập tức ôm chặt lấy Dư Thanh, lại sợ làm đau vết thương của anh. Cậu muốn siết thật chặt, nhưng từng động tác đều trở nên cẩn thận và nhẹ nhàng.
Gần như cùng lúc nhìn thấy Dư Thanh, miệng Khang Miễn run lên, định bật khóc.
Bị Châu Tùng Dục lấy tay bịt lại, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay của cậu ấy.
Lão Chu cũng buông chiếc máy tính bảng trên tay, hốc mắt đỏ hoe, cảm xúc dâng trào đến mức huyết quản như căng đầy.
Không ai ngờ Dư Thanh lại về nhanh như vậy.
Thời gian tưởng chừng rất ngắn, nhưng cũng như đã rất dài.
Dư Thanh trở về đúng vào lúc này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-e-sports-duoc-chon-lua/1501761/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.