Vũ Phong sau một hồi đau nhứt rốt cuộc cũng thuyên giảm, hắn cố gắng đứng dậy, cả người cứ liêu xiêu như sắp đổ. Vũ Phong nhìn Thiên Băng xuất hiện ở bên ngoài thì ngạc nhiên thốt lên.
"Thiên Băng, tại sao người lại ra đây ?"
Thiên Băng nghe Vũ Phong gọi thì ngoan ngoãn bay lại gần Vũ Phong, đưa đầu cọ cọ vào người hắn.
"Chỉ Thiên là bạn cũ của ta, ta muốn gặp lại hắn."
Vũ Phong nghe Thiên Băng nói vậy thì xoa xoa đầu nó, hắn làm sao không biết người bạn cũ này của Thiên Băng, nhưng hắn không ngờ giới linh đó lại là giới linh của Tiêu Nguyệt mà thôi. Thế giới tuy rộng lớn, cả đời của một Linh Tôn không đi hết nhưng cũng nhỏ bé, cơ duyên xảo hợp mà gặp nhau.
Vũ Phong đem mọi thứ nhìn một lượt rồi tiến tới cạnh bình chướng, hắn cảm nhận được có cái gì đó kêu gọi hắn, quen thuộc. Bàn tay hắn đặt lên bình chướng, linh lực nương theo tay hắn mà truyền vào ý đồ phá vỡ bình chướng.
Bình chướng không những không hề hao tổn còn đem toàn lực hoàn trả lại cho Vũ Phong, đẩy Vũ Phong ra xa khoảng một dặm. Cùng lúc bình chướng phát động phản đòn thì linh lực cứa vào tay Vũ Phong. Một giọt máu từ đó rơi vào bình chướng.
Cả bình chướng nhuộm lên một màu hồng nhạt rồi biến mất.
Mọi người khi thấy Vũ Phong bị đánh bay ra thì cũng cấp tốc suy nghĩ biện pháp nhưng một màn biến mất của bình chướng làm mọi người cảm thấy giật mình. Theo lý thì bình chướng vẫn còn đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-nguc-phi/437361/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.