“Đương nhiên là kiếm nhiều tiền hơn, giao nhiều hơn…”
Vì căng thẳng lên Phong Thiên Tuyết trở nên lắp ba lắp bắp, “Còn nữa…”
Cô chỉ vào chai rượu vang có giá trị không hề nhỏ trên bàn, định đổi hướng bầu không khí mờ ám này, “Không được tiêu tiền lung tung, không được khai khống tiền!”
“Đây là đồ khách hàng mua.
” Dạ Chấn Đình thuận miệng đáp.
“Hóa ra là vậy, tôi nói rồi mà, sao anh có thể mua loại rượu đắt như vậy được.
” Phong Thiên Tuyết lại lùi về sau, “Vậy khách hàng đó chốt đơn cho anh chưa?”
“Tôi từ chối rồi.
” Dạ Chấn Đình cố ý trêu chọc cô, “Năm mươi tám tuổi, một trăm bốn mươi cân, tôi không muốn chết trên giường đâu.
”
Phong Thiên Tuyết phụt cười, cô vươn tay ra véo cánh tay anh: “Anh săn chắc và cường tráng thế này, sẽ không dễ chết như vậy đâu!”
Dạ Chấn Đình bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, kéo cô vào lòng: “Hay là cô thử trước xem!”
“Không được…” Phong Thiên Tuyết sợ đến mức nói năng lộn xộn, “Anh đừng có làm bậy, anh dám chạm vào tôi là tôi khiếu nại anh đấy!”
“Cô khiếu nại đi…” Dạ Chấn Đình cắn nhẹ vào vành tai cô, mang theo một loại cảm giác tê dại như bị điện giật, “Nếu tôi bị đuổi thì sẽ không có tiền trả cho cô nữa.
”
“Anh…” Phong Thiên Tuyết cứng họng.
Nụ hôn của Dạ Chấn Đình tiếp tục hướng xuống phía dưới, bờ môi mỏng khẽ lướt qua xương quai xanh của cô, anh cắn cúc áo sơ mi của cô và thăm dò phía trước ngực…
“Đừng mà…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-tam-bao/1906853/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.