Đứa trẻ này rất đáng yêu, khuôn mặt hồng hào xinh như búp bê, đôi mắt trong veo và sáng lấp lánh như những vì sao.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác thân thiết đối với cô bé, khi nhìn cô bé, trái tim lạnh giá của anh bất giác trở nên mềm mại…
Tiểu Tứ Bảo bay tới bay lui trong xe, nó giương chiếc cổ đầy lông, gọi với giọng lanh lảnh: “Tam Bảo, Tam Bảo!”
“Mau lại đây!” Nguyệt Nguyệt vươn tay và nhíu mày, nghiêm khắc phê bình, “Nếu còn không nghe lời thì chị sẽ tức giận!
Nhưng Tiểu Tứ Bảo vẫn không bay đến tay cô bé mà lại đậu trên vai Dạ Chấn Đình.
Dạ Chấn Đình nhíu mày, vươn tay bắt được Tiểu Tứ Bảo.
Tiểu Tứ Bảo bị dọa đến nỗi giật mình và không ngừng vỗ cánh, một vài chiếc lông vũ rơi xuống, hơn nữa còn thêm cả một đống phân chim, vừa hay rơi trên áo khoác của Dạ Chấn Đình!
“Á…” Gương mặt của Dạ Huy cứng đờ lại.
Đám vệ sĩ lập tức tái mặt, phải biết là Dạ Chấn Đình có tính rất ưa sạch sẽ…
Con chim này chết chắc rồi!!!
Quả nhiên là sắc mặt Dạ Chấn Đình trở nên khó coi, trong mắt cũng hiện lên sự rét lạnh, bàn tay đang cầm Tiểu Tứ Bảo siết chặt lại…
Cổ Tiểu Tứ Bảo lập tức cứng đờ, mắt trợn ngược, lưỡi thè ra ngoài!
“Á, mau thả Tiểu Tứ Bảo của cháu ra!”
Nguyệt Nguyệt vội vàng nhào tới, dùng bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình để cố gắng tách tay Dạ Chấn Đình ra, “Thả nó ra, thả nó ra!”
“Cháu bé…” Dạ Huy vội vàng kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-tam-bao/1906857/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.