Vết thương không nhẹ hơn Khương Lâm Hải là bao, nhưng nó lại ngoan ngoãn không kêu một tiếng nào.
Khương Tư sợ bôi thuốc sẽ làm nó đau, theo phản xạ có điều kiện cắn cô một cái, liền tiêm cho nó một mũi gây mê.
Đại Hắc ngủ thiếp đi, Khương Lâm Hải vừa bị khâu sống hơn 20 mũi khẽ nhíu mày: "Tư Tư, con có thuốc mê à?"
Khương Tư khựng lại, vừa muốn cười vừa áy náy: "Vừa rồi con quá lo lắng, nên quên mất.
"
Khương Lâm Hải: "! "
Vết thương của Đại Hắc đã được xử lý xong, mọi người mặc đồ bảo hộ cũng đã dùng túi đựng rác chuyên dụng để thu dọn hết xác chuột, trong nhà vẫn còn rất bừa bộn, khắp nơi đều là phân và nước tiểu của chuột, vụn thức ăn bị cắn nát, cũng may là lương thực và đồ đạc có giá trị đều ở trong không gian của Khương Tư, nên mới tránh được việc bị nhiễm khuẩn.
Mọi người nhìn Khương Tư, lo lắng nói: "Vi khuẩn còn sót lại trong nhà có thể lây truyền qua đường hô hấp và khí dung, haiz, bầy chuột bên ngoài nhiều như vậy đến bao giờ mới chịu dừng lại, để trong nhà còn được hít thở không khí trong lành chứ.
"
Ban đầu cô cứ nghĩ thiên tai chỉ là đến sớm hơn thôi, bây giờ lại xuất hiện thêm cả nạn chuột mà cô không ngờ tới.
Khương Tư cũng chỉ có thể bảo mọi người đợi thêm một chút.
Nếu nạn chuột thực sự không thể kiểm soát được, vậy thì cô sẽ đưa mọi người xông ra ngoài, tìm một nơi an toàn khác, để mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-toan-dan-chay-nan-ta-co-hang-ty-vat-tu/211212/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.