~
Sau khi đưa được Vương Phu nhân về đến biệt thự Hoàng Gia thì nó lập tức cho 2 người quản gia vào phòng chăm sóc còn mình về phòng thay quần áo rồi sẽ quay lại ngay.
Trong lúc nó thay quần áo thì:
– Vương Phu nhân, bà đã có thể tỉnh dậy rồi. Đừng diễn kịch nữa! -bác Dũng lên tiếng.
– Phu nhân, dù sao thì bà cũng là người trông coi, đâu có thể vì con người mà trở thành tàn tạ như vậy? -bác Tiến lên tiếng.
Lúc này thì Vương Phu nhân ngồi dậy rồi nói:
– Biết vậy thì đừng có gọi tôi là Vương Phu nhân nữa, cứ gọi tôi như bình thường là được.
– Vậy được Thiên Như, bà có muốn giúp bọn nhỏ không?
Nghe câu hỏi của bác Tiến thì dì Như nở một nụ cười rồi nói:
– Dù có bị đày xuống cho DIêm Vương thì tôi cũng chịu vì chị gái tôi, chị ấy vẫn đang chờ tôi!
Lúc này nó bước vào, thấy dì Như đã tỉnh thì nó vội chạy đến rồi lo lắng hỏi:
– Dì không sao chứ? Người còn đau chỗ nào không?
Chiếc khuyên tai bên tai trái của nó lóe sáng lên, dì Như nhìn thấy vật trên tai nó thì cất giọng nói dịu dàng lên:
– An Nhiên, cháu nhất định phải thật mạnh mẽ, nhất định phải thật dũng cảm đấy nhé! Liệu ta có nên nói điều cho cháu không?
Dì Như áp bàn tay phải lên má nó, nó hơi ngạc nhiên hỏi:
– Dì, có chuyện gì sao? Có gì thì dì cứ nói cho con biết!
Những giọt nước mắt của dì ấy khẽ rơi xuống rồi dì nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-than-bang-gia-em-la-cua-toi/453220/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.