Một màu nắng đang dần lan tỏa, một hương thơm nhẹ nhàng bay bổng. Cả hai hòa quyện vào nhau, tạo thành một bầu không khí ưu nhã. Thật làm cho người khác có được cảm giác thanh thản mà.Đã bao lâu rồi nó không cảm nhận được cảm giác này nhỉ? Có lẽ đã rất lâu, rất lâu và rất lâu rồi. Nó mỉm cười, hít một hơi thật sâu. Hôm nay mới đúng là một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Nhưng mà...bên cạnh vẫn thiếu gì đó. Một cảm giác trống trải, lạc lõng lan nhanh khắp lồng ngực. Không phải chứ? Trước mắt nó bây giờ nhìn đâu cũng thấy hình bóng của hắn. Nó lại nhớ hắn rồi. Con người xấu xa ấy sao lại mãi bám vào tâm trí của nó.
-Anh ác lắm, anh vô tình nhẫn tâm lắm. Uổng công tôi luôn nén lòng mình và đặt hết hi vọng, tin tưởng vào anh.
Gương mặt của nó không biểu lộ một cảm xúc nào nhưng hai hàng nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn xuống. Nó cho đi yêu thương, niềm tin của mình chỉ để nhận lại sự mất mát và cô đơn. Cả cuộc đời, nó hận nhất là sự phản bội, sự lén lút sau lưng nhưng lúc nào nó cũng lâm vào tình cảnh như thế. Có ai muốn đối mặt với những điều mà chính bản thân mình ghét nhất đâu. Đây cũng không phải là lần đầu nhưng cảm giác lúc này...rất nhói...rất đau...một ai hiểu được không? Đến bây giờ, nó mới nhận ra: nó chẳng thể nào quên được hắn.
-Nhớ Quân Anh à?- Tiếng nói của một người đàn ông trung niên vọng lại.
Nó quay đầu nhìn thì thấy ba của hắn, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-than-hay-ac-quy-dau-moi-la-em/489427/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.