Bình Nhi dùng ánh mắt vô thần nhìn hắn, hầu như hoài nghi chính mình là ở trong mộng, chất lỏng rơi tí tách ở trên mặt đã làm tỉnh lại ý thức của nàng, nàng bỗng nhiên mỉm cười lên, thầm thì nói: "Thì ra… đầu gỗ này… lại cũng sẽ rơi lệ… Ta thực… thực thỏa mãn… Ngươi biết không… bắt đầu từ ngày đó ngươi đến chỗ ta… Ta vẫn chỉ xem ngươi là một đại đầu gỗ… Vừa rồi thời điểm ngươi đẩy ta ra, ta mới phát hiện… Thì ra ta hình như đã muốn… thích ngươi… Thật sự là… không thể tưởng tượng nổi… Tuy rằng, có chút mau, có chút mê mang, bất quá, có thể vì người mình thích mà chết… Thật sự là một loại cảm giác thực ấm áp…"
"…Thật ra, có một việc, ta ngay từ đầu đã lừa gạt ngươi… Ta… căn bản là không biết tiểu thư đi nơi nào, ta chỉ là muốn… dựa và lời nói dối này… rời khỏi nơi đây, đi tìm tiểu thư…"
Gió đêm rất lạnh rất tĩnh, Lãnh Nhai lẳng lặng nghe thanh âm của nàng, nhìn mặt nàng. Trên khuôn mặt nàng triển lộ ý cười nhợt nhạt, là cảnh sắc xinh đẹp nhất hắn đời này chứng kiến qua, cũng là ký ức mỹ lệ nhất vĩnh viễn không có khả năng quên…
"Lãnh… Nhai… hãy sống… được không? Hãy sống… mang ta rời khỏi nơi này… Ta muốn nhìn xem thế giới bên ngoài đã muốn biến thành bộ dáng gì… Muốn gặp… tiểu thư…"
Bình Nhi thanh âm trở nên thấp không thể nghe thấy, lấy nhĩ lực tuyệt đỉnh cao thủ này, rốt cuộc cũng nghe không được nàng đang nói cái gì, khi miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-than/2228746/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.