Ý Thiên vẻ mặt vô tội vỗ đầu, kêu oan nói:
- Ca ngợi sư tỷ cũng bị đánh ah, thật sự là không có thiên lý.
Lý Nhược Nhiên đắc ý cười nói:
- Sư tỷ giáo huấn sư đệ, thiên kinh địa nghĩa.
Ý Thiên khẽ nói:
- Chớ đắc ý, hồng trần vĩnh viễn đè nặng mây xanh.
Lý Nhược Nhiên hai mắt nhắm lại, lẳng lặng đánh giá Ý Thiên, với sư đệ này nàng thật sự không biết làm sao.
Tuy Lý Nhược Nhiên hôm nay đã là Vũ Đế, nhưng mà nàng vẫn không nhìn thấu Ý Thiên, chuyện này khiến nàng hiếu kỳ với Ý Thiên, cũng đặc biệt để ý.
- Ngươi hôm nay chạy tới đây, sẽ không phải đấu võ mồm với ta chứ?
Ý Thiên chần chờ một chút, lắc đầu nói:
- Ta vì chuyện Vi Tinh Nghi mà đến, ta đoán sắp có sóng gió tập kích, ngày sau chúng ta rời khỏi Phi Vân thành."
Lý Nhược Nhiên cười nói:
- Không nỡ nơi này?
Ý Thiên phức tạp cười cười, chính mình đúng là không nỡ nơi này, nhưng mà hắn phải lựa chọn, bởi vì hắn không phải Nam Cung Phi Vũ.
- Tâm mặc dù không bỏ, lại phải rời đi. Giống như sư tỷ vậy, không có tiền đồ, ngươi cũng phải đi đi.
Lý Nhược Nhiên kinh nghi nhìn qua Ý Thiên, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Ý Thiên cười cười, thản nhiên nói:
- Ta xác thực có tâm sự, ai mà không có tâm sự chứ?
Lý Nhược Nhiên ôn nhu nói:
- Có chuyện gì nói cho sư tỷ nghe, sư tỷ giúp ngươi.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Trước mặt sư tỷ, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thanh/2279978/quyen-5-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.