"A...!" Người đang châm cứu bên trong bị Tiêu Chước làm giật mình, hoảng hốt thốt lên một tiếng kinh hô. Tiêu Chước sững người: "Khúc Hồng?" Ánh mắt nàng lập tức dời đến người đang nằm trên giường là Tấn Cầu. Mặt hắn đỏ rực, trán đẫm mồ hôi nóng, hai mắt nhắm nghiền, không hề động đậy, như thể đã bị k*ch th*ch đến ngất đi. Khúc Hồng bình thản nói: "Loại độc này cực kỳ bá đạo, nếu châm cứu chậm chút nữa, e là nguy đến tính mạng." Tiêu Chước lúc này chẳng buồn để tâm những điều đó, chỉ vội hỏi: "Huyền Thanh đâu rồi?" "Nàng ở trong phòng của đại nhân." Khúc Hồng sợ Yến Vương hiểu lầm, vội giải thích, "Là ý của quận chúa." Tiêu Chước khựng lại trong chốc lát. Nàng nhất định phải gặp được Thôi Linh, chỉ có vậy mới yên lòng. Nhìn Tiêu Chước hối hả rời khỏi phòng, Huyền Diên cũng theo sau, nỗi lòng căng như dây đàn, rõ ràng muốn hỏi điều gì đó nhưng không dám cất lời. "Trông coi kỹ nơi này, đừng để kẻ không phận sự bén mảng." Tiêu Chước khàn giọng ra lệnh, giọng điệu so với lúc nãy đã bình tĩnh hơn nhiều. Nếu thật sự là ý của Huyền Thanh, thì chứng tỏ thần trí nàng còn tỉnh táo. Việc quan trọng nhất lúc này là giữ kín mọi chuyện, tránh để người ngoài đồn thổi trắng trợn, khiến nàng rơi vào thế khó. Huyền Diên gật đầu: "Vâng." "Khúc Hồng, Huyền Diên cũng bị thương." Trước khi rời đi, Tiêu Chước không quên dặn lại một câu. Khúc Hồng đáp lời. Sau khi châm cứu xong, nàng mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-mong-luu-dien-truong-ngung/2855335/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.