1
"Chính thê phải có lòng bao dung."
Mẫu thân vẫn luôn lấy thân làm gương dạy dỗ ta như vậy.
Phụ thân đường đường chính chính nạp vào phủ mười mấy vị thê thiếp – không tính là nhiều, ký ức sâu đậm nhất thời thơ ấu của ta chính là cảnh tượng ở chính sảnh của mẫu thân, các di nương đến thỉnh an mẫu thân, ríu rít, lời nói ý vị thâm sâu nhắm vào nhau.
Lúc nhỏ xem như trò vui, lớn lên mới nhìn ra được ý nghĩ thực sự ẩn giấu trong lời nói của các di nương.
Có di nương không được sủng ái muốn lấy lòng mẫu thân cầu xin che chở, có di nương được sủng ái muốn khiêu chiến địa vị của mẫu thân, có di nương muốn tranh giành thêm tiền tài quyền thế cho mình, có di nương lại bất hòa với di nương khác, muốn tìm mẫu thân làm chủ...
Những gương mặt di nương kiều diễm ấy thay nhau nói, mỗi người một câu, chỉ có mẫu thân, cao cao tại thượng vững vàng không ngã, vĩnh viễn ung dung đại độ, ôn hòa đúng mực.
Phụ thân nghỉ lại viện của mẫu thân không nhiều, nhưng số lần ngài đến lại rất thường xuyên.
Năm ta ba tuổi, có một di nương rất được phụ thân sủng ái, tiểu viện kia phồn hoa náo nhiệt, khiến chính viện cũng có phần ảm đạm.
Nhưng chính viện của mẫu thân không ai để tâm, hạ nhân khi nhắc đến vị di nương kia cũng chỉ lộ vẻ khinh thường mà nói một câu: "Cũng chỉ là một món đồ chơi thôi."
Anan
Về sau, vị di nương kia được sủng mà kiêu, trước mặt phụ thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-tuy-am-nhi-thap-nhi-hoach-cot/1159508/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.