Bạch Mai viện, Cố Ngữ Yên đứng lặng người trong sân, nàng sắp rời khỏi nơi này rồi.
“Biểu muội, mau đi đến chính sảnh dùng bữa thôi.”
Cố Ngữ Yên quay đầu, mỉm cười.
“Cố Thất biểu ca, chúng ta đi thôi.”
Cố Ngữ Yên và Cố Thất đi đến chính sảnh, mọi người cũng bắt đầu tập trung đến dùng bữa. Cố Nguyên mỉm cười nhân từ.
“Xem mấy đứa các con, đến đủ cả rồi, mau vào dùng bữa.”
Mọi người yên vị ngồi vào bàn ăn, một tháng rồi, đã một tháng trôi qua từ ngày máu nhuộm đại điện Mạc Ly kia. Mọi việc dần quay lại quỹ đạo ban đầu của nó, kinh thành lần nữa bình yên, không còn sóng gió, không còn máu tanh mưa máu. Ăn xong bữa cơm này, nhóm người Cố Ngữ Yên sẽ rời đi, bọn họ sẽ đi đến Thiên Vũ đại lục, tìm phu thê Cố Bắc Quân, Mạn Nhược Vân, cũng chính là phụ mẫu của Cố Ngữ Yên.
Chiều hôm đó, Mạc Uyển, Cố Thương, Cố Thất, Vân Dung, Cố Bắc Diệp, Ngụy Lạc Anh, Ngụy Vô Mục và Vô Phong đứng trước cổng lớn kinh thành.
“Lão già, Thiên Vũ đại lúc không giống với nơi này, Lão Cố ông cũng có tuổi rồi, đừng gây chuyện sinh sự, hại con cháu phải lo lắng.” Ngụy Vô Mục cất tiếng, căn dặn bằng hữu.
Cố Nguyên còn đang lên tâm lý cảm động, sụt sùi phân ly, không ngờ lại nghe được câu căn dặn ngứa đòn này.
“Lão Ngụy nói đúng, là người có tuổi rồi, nên biết tiết chế.” Vô Phong tiếp lời.
Cố Nguyên sắc mặt hiện rõ biểu tình, các người đang đùa ta đấy à. Ông quét mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/2407395/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.