Khi mở tới mắt xích thứ mười, do bị mất không ít máu khi mở chiếc khóa huyết ngọc, sức lực tôi đã yếu đi rất nhiều, toàn thân tôi bắt đầu run lên, không ít lần làm rơi chiếc kim móc khỏi tay, bàn tay trái ghìm chặt chuối dây xích cũng bị siết rách da.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố lấy hết sức lực để nói hắt ra nhưng vẫn không thành câu.
- Lão… nhanh… thay….
Lão Ngũ lập tức đưa tay trái ra đón lấy đoạn xích, tay phải nắm lên tay tôi, đầu ngón tay kẹp chặt chiếc kim móc.
- Được rồi, thả tay ra đi!
Tôi từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của lão, rồi ngồi sụp xuống sàn, mặt ướt đẫm mồ hôi, thở dốc, cả lưng mỏi nhừ, đầu ngón tay đau nhức như bị kim châm. Chị Giai Tuệ vội vàng cầm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng mát xa cho chúng.
Quả không hổ danh là vua trộm vùng Đông Bắc, bàn tay Lão Ngũ thao tác thoăn thoắt không một chút nao núng, thực ra lúc chứng kiến lão dùng bàn tay giải quyết những lưỡi dao kia, là tôi đã biết bàn tay của lão cực kỳ khỏe. Lão dựa vào những chỉ dẫn của tôi, nhanh chóng mở được móc xích thứ mười, trên khuôn mặt vẫn tỏ ra hết sức bình thản, thỉnh thoảng còn quay sang chỗ chúng tôi cười đùa, kể về những ngày đầu mới bước vào nghề trộm, lão còn phải chụm cả mười đầu ngón tay kẹp lấy một chiếc kim để mở khóa, tổn hao sức lực hơn thế này gấp nhiều lần.
m thanh của sợi kim loại bị co lại không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-toa/501225/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.