Thẩm Thiên Trường vừa vào phòng thì cửa cũng bị khóa lại.
Vì bị kéo với lực khá mạnh nên cả người Thẩm Thiên Trường cứ thế đâm sầm vào người Lục Chi Cửu theo quán tính. Đúng lúc mũi cô đập người anh, Thẩm Thiên Trường đau đến mức suýt chút nữa thì hét lên, cô nhíu mày ôm chặt mũi mình, nhìn kẻ đầu sỏ bằng vẻ mặt lên án.
Nhưng do trong phòng tối đen như mực nên có lẽ Lục Chi Cửu cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cô.
Thẩm Thiên Trường đang nắn cái mũi của mình thì ngay lập tức bàn tay đó của cô bị Lục Chi Cửu bỏ ra.
Sau đó lòng bàn tay của anh dịu dàng phủ lên mũi cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng: “Đau lắm à?”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của Lục Chi Cửu chậm rãi vang lên.
Thẩm Thiên Trường hơi rùng mình rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, hơi đau.”
“Lục Chi Cửu, sao anh không bật đèn vậy?” Thẩm Thiên Trường lại cất giọng hỏi.
“Tiết kiệm điện.”
“…”
Tuy rằng đèn trong căn phòng đều đang tắt nhưng những ngọn đèn đường của thành phố Vân vẫn đang rực sáng, Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ sát trần chiếu vào phòng khách vẫn có thể phác họa ra bóng dáng của Lục Chi Cửu.
Đầu óc của Thẩm Thiên Trường hơi mơ hồ, cô nghĩ có lẽ bản thân cô đã say thật rồi, nếu không thì tại sao cô lại cảm thấy khuôn mặt của Lục Chi Cửu lại càng ngày càng gần như thế, gần đến mức thậm chí cô có thể nhìn rõ những sợi lông mi nhỏ dài của anh.
Khoang mũi vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-truong-chi-cuu/1192457/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.