Thẩm Thiên Trường nhìn bóng lưng đang rời khỏi cửa hàng của hai người đó, đáy mắt cô vụt qua một tia âm u lạnh lẽo. Trận sóng gió thời trung học là do ai gây ra, ai thêm dầu vào lửa, Thẩm Thiên Vũ là người biết rõ nhất, nhưng tội danh ăn trộm đó lại cứ nhất định phải chụp thẳng lên đầu Thẩm Thiên Trường, chẳng qua chỉ vì lúc đó bản thân cô quá nhỏ bé, những gì cô có thể làm chỉ là nhẫn nhịn và chịu đựng!
Trần Tử Nhiễm thấy Thẩm Thiên Trường lơ đễnh bèn cố ý đánh trống lảng: “Những kẻ đáng ghét cuối cùng cũng đi rồi, không thể để cho những kẻ đáng ghét đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta được. Tớ vào thử váy đây, đợi tớ chút nhé!”
Thẩm Thiên Trường bình tĩnh lại sau đó gật đầu với cô ấy.
Khoảng mười lăm phút sau, hai mắt Thẩm Thiên Trường sáng lên khi nhìn thấy Trần Tử Nhiễm mặc chiếc váy mới đó bước ra ngoài.
Chiếc váy hai dây này được may thủ công, bên trên nền vải voan trắng được thêu rất nhiều đóa hoa tuyết màu vàng kim, dây váy rất mảnh, vai của Trần Tử Nhiễm lại vốn rất gầy, thiết kế ở phần eo lại được đẩy lên cao một chút khiến cô ấy trông càng nhỏ nhắn hơn.
Khuôn mặt của Trần Tử Nhiễm vốn đã rất xinh đẹp, đôi mắt vừa to tròn linh động vừa đáng yêu, cô ấy đứng yên lặng ở đó hệt như một chú nai nhỏ tinh ranh giữa chốn rừng sâu.
Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thán, không biết trên đời này ai mới có thể xứng đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-truong-chi-cuu/1192476/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.