Bạch Thiên Trương nhớ lại, nhớ xem hai mươi năm trong cuộc đời phải chăng cô đã gây nên chuyện gì tàn nhẫn, sao cái tình huống 囧囧 oái oăm thế này lại rơi xuống đầu cô?
Nhớ lại cuộc điện thoại, ở đầu bên kia, Ngôn Mạch đại khái là vừa tỉnh ngủ, giọng nói trầm thấp khàn khàn lại có vẻ lười biếng, cái đó gọi là sự gợi cảm mất hồn. Bạch Thiên Trương chưa bao giờ nghe được một giọng nam nào êm tai như vậy, bất giác nuốt nuốt nước miếng. Vừa rồi vẫn còn rống như sư tử, giờ phút này lại như cô gái nhỏ giẫm phải mảnh vỡ, ăn nói khép nép: “Ngôn, Ngôn Mạch, chào anh. Vừa rồi không phải em cố ý nhằm vào anh… Bọn em đang sắp xếp lại giáo trình, không phải em bị bệnh giang mai, là giáo trình bệnh giang mai, em thật sự không có bệnh giang mai, em chỉ có u xơ tử cung, à không, là giáo trình u xơ tử cung…” Bạch Thiên Trương nuốt nước miếng, líu lưỡi, nói năng lộn xộn, cuối cùng lệ rơi đầy mặt dừng lại, cô không nên nói gì thì hơn…
Bên kia điện thoại truyền tới một tiếng cười thoải mái, Bạch Thiên Trương rầu rĩ nghe Ngôn Mạch cười đủ rồi mới an ủi: “Anh biết anh biết, em không cần căng thẳng, ha ha ha ha…”
Bạch Thiên Trương cầm điện thoại, vô cùng đơn điệu bình thản “À” một tiếng, không biết nói gì nữa.
Ngôn Mạch hình như cũng rất khó xử, khẽ hắng giọng: “Bao giờ em mới thi?”
“Cuối tuần này thi nội khoa, thi xong sau đó lại đến bệnh viện thực tập một lần, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-truong-nhuc-cot-dau/462336/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.