(1) Lục tục: Nối tiếp một cách tự nhiên, không phải sắp xếp trước.
(2) Nhảy lò cò: Nhảy bằng một chân từng quãng ngắn một, chân kia co lên.
(3) Mé: Phần ở phía ngoài cùng, ở mép của bề mặt một vật, một khu vực.
(4) Bê bết: Bị dây dính nhiều và chỗ nào cũng có.
(5) Lời nói từ tận tim gan: Những lời nói, ý nghĩ sâu kín.
(6) Thảng thốt: Hoảng hốt do tinh thần bị chấn động mạnh.
(7) Khóc thút thít: Tiếng khóc nhỏ, rời rạc.
__________________________________________________ ______________
“Ò ó o o…”
“Ò ó o o…”
Khi những tia sáng mặt trời đầu tiên bắt đầu ló dạng, từng tiếng gà gáy vang vọng báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Những cơn gió lả lướt mọi nơi, luồn qua những bụi hoa đầu ngõ, mang đến vẻ tươi mới và cả làn khí lạnh của buổi ban mai.
Tất cả cư dân trong vùng bắt đầu lục tục(1) thức giấc và bắt tay vào công việc của mình. Ngay cả những đứa trẻ cũng không ngoại lệ, chúng cũng phải rời đi chiếc giường ấm áp để bắt đầu phụ giúp gia đình.
Dần dần, những ánh nắng rạng rỡ cũng chiếu sáng cả vùng thôn quê này, lan tỏa từng chuỗi quang điểm tươi đẹp khắp mặt đất bằng phẳng.
Trên con đường phía đông ngôi làng nhỏ, bên dòng suối xanh mát, dưới ánh nắng ban mai dịu dàng, một đứa bé gái cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, quần áo mộc mạc vừa nhảy lò cò(2),vừa cất giọng hát trong trẻo đầy yêu đời.
“Trời xanh xanh, nước xanh xanh, đám mây cũng xanh xanh… La la la… Trời xanh xanh, nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tuong-tan-trung/569115/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.