Trần Lạc lắc đầu, thở dài. Huyết mạch là món quà trời ban bẩm sinh, có hâm mộ cũng không được. Khi cửa thứ năm mươi ba bắt đầu, ánh sáng ngũ sắc thiên phú càng cường đại giáng xuống, Trần Lạc ngẫm nghĩ lại cố thêm mấy ải nữa, nếu có người từ bỏ hắn sẽ bỏ cuộc theo. Khi ánh sáng ngũ sắc cửa thứ năm mươi ba giáng xuống, Trần Lạc bỗng cảm thấy không đúng. Ánh sáng ngũ sắc như năm ngọn núi đè ép làm Trần Lạc biến sắc mặt, cảm giác như bầu trời đổ mưa phùn rồi bỗngc mưa rơi ào ào như trút nước. Trần Lạc như bị sét đánh, người khẽ run, tuy linh hồn, linh hải, ngộ tính không bị gì, nhưng tâm cảnh, ý chí bị tổn hại nặng.
Không chỉ mình Trần Lạc có cảm giác này. Tần Phấn, Ngạo Phong, Hoàng Tuyền ngồi hai bên Trần Lạc đều có cùng cảnh ngộ. Ba người biến sắc mặt, biểu tình mất tự nhiên. Phía xa, Khổng Tường, Lệ Vô Danh, Mạc Bắc càng tệ hơn, ba người bị đè suýté xuống đất, người toát mồ hôi lạnh. Mạc Bắc nhìn bốn phía, trong mắt đầy nghi ngờ không hiểu ra sao. Mạc Bắc khởi động lệnh bài thí luyện định bỏ cuộc nhưng sau khi vận chuyển giật mình phát hiện lệnh bài... Không phản ứng.
Có chuyện gì?
Chẳng phải nói sau khi vận động lệnh bài thí luyện thì thành tích sẽ dừng tại đây, ánh sáng thiên phú bao phủ trên người cũng biến mất sao? Tại sao lệnh bài thí luyện không có chút phản ứng?
Không hiểu.
Đang lúc Mạc Bắc thầm thắc mắc thì ánh sáng ngũ sắc cửathứ năm mươi bốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-vu/2155297/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.