Trần Lạc lắc đầu bật cười, vì hắn chợt nhớ chính mình không có tư cách xem thương Mặt Hồng lão yêu mập.
Nếu Trần Lạc không nói có ai ngờ người bề ngoài thanh tú, gầy yếu sẽ là Thông Thiên lão tổ tội ác chồng chất, xếp tốp mười bảng truy nã trên thế giới?
Nghĩ vậy thì Trần Lạc cũng góp phần lớn làm xấu danh tiếng trận sư lang thang.
- Tiểu huynh đệ, vừa rồi thi triển trận pháp cứu ta có chút tài, có hứng thú nói cho tiểu gia nghe đại danh của ngươi?
- Đại danh?
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Ta không có đại danh.
- Tay mơ, nhìn là biết tay mơ.
Mặt Hồng lão yêu mập bỏ hết bảo bối vào bao, huýt sáo. Trên bầu trời vang tiếng chim ưng kêu dồn dập. Trần Lạc giương mắt nhìn, thấy một con diều hâu hình thể to lớn bay đến. Mặt Hồng lão yêu bỏ bao lên lưng diều hầu, nhỏ giọng nói câu gì đó, diều hâu chở cái bao bay đi.
- Không có cả danh hiệu vang dội mà ngươi không biết ngượng lăn lộn trong giới trận sư lang thang chúng ta?
Mặt Hồng lão yêu mập phủi mông đứng dậy, phất tay, mặt quỷ đại biểu Mặt Hồng lão yêu biến mất. Khuôn mặt mập mạp nhưng khác hẳn với lúc trước, Trần Lạc nhìn ra đây là mặt thật của tên mập. Mặt tròn xoe, mắ hẹp dài như lằn chỉ, miệng như trăng non vãnh lên.
Trần Lạc nhún vai mỉm cười nói:
- Ta chỉ là trận sư lang thang đơn thuần.
Tên mập khinh thường liếc Trần Lạc:
- Mọi người cùng là sói, cần gì giả bộ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-vu/2155507/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.