Một màn này quá đẹp, quá đồ sộ cũng rất điên cuồng, đẹp khiến người ta kinh ngạc, đồ sộ khiến người ta kinh thán, điên cuồng khiến người ta chìm dần vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế, thậm chí có loại quỳ xuống đất kích động cúng bái, tất cả đều là biểu thị sợ hãi và tôn kính với đại tự nhiên.
Không biết qua bao lâu, khi tiếng ca tự nhiên ngừng lại, khi hoa tuyết không còn bay tán loạn, khi biển rộng không còn rít gào, khi dãy núi không còn chập trùng, khi cỏ cây không còn trưởng thành, khi hoa cỏ không còn nở rộ, khi Cửu Âm Cửu Dương không còn diễn biến diễn hóa, toàn bộ đại tự nhiên cũng không còn sôi trào nữa, bên trong thế giới cũng trở nên an tĩnh lại.
Hiên Viên Đồng mờ ảo lẳng lặng đứng ở trên hư không, như nhật cũng như nguyệt, mờ ảo không thể phân biệt. Giữa hai hàng lông mày là một vệt ánh sáng bảy màu tựa như hỏa diễm đang thiêu đốt, đây là tiêu chí của mẫu nguyên đại tự nhiên, đại diện cho Cửu Âm Cửu Dương và ngũ hành trong đại tự nhiên, ý vị là cửu ngũ chí tôn, nàng đứng đó, quanh thân hiện ra ánh sáng bảy mầu rực rỡ, tràn ngập hơi thở sự sống.
Vô cực mà thái cực, thái cực động sinh sương, động vô cùng thành tĩnh, từ tĩnh rồi sinh âm, tĩnh vô cùng thành động, nhất động nhất tĩnh, tương hỗ là gốc rễ, phân âm phân dương, âm dương biến đổi, diễn biến ngũ hành, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-vu/2156118/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.