Mọi người vô cùng bất ngờ, không ai ngờ rằng Thần Toán Thiên Tà vấn đỉnh đại địa chi tử vương tọa, vương tọa như thế dù là thân phận, địa vị hay điều gì khác đều ngang ngửa với nhân chi vương tọa của Mạc Vấn Thiên, thiên tử vương tọa của Thiên Tử Đế Vương Gia Cát Thiên Biên, đều là vương tọa vô song trong vũ trụ thiên địa.
- Vận mệnh, trời, đất.
Tuyết Thiên Tầm nhìn Tiết Thường Uyển:
- Thần tộc thiên sứ.
Lại nhìn Lạc Anh:
- Thần tộc phượng hoàng.
Nhìn Hoàng Tuyền:
- Thần tộc Tu La.
Tuyết Thiên Tầm nhìn Mạc Khinh Sầu trong ngực mình:
- Thần tộc tinh linh.
Tuyết Thiên Tầm nhìn Hạ Mạt, Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, nói:
- Thần tộc Nữ Oa.
- Ha ha ha ha ha ha! Cảnh này giống năm xưa biết bao? Nên đến đều đến, không nên đến cũng đến. Hai vị bằng hữu cũ thấy ta nói đúng không?
Mọi người ngạc nhiên là Tuyết Thiên Tầm nói với Ngạo Phong và Tần Phấn. Khiến người bất ngờ là Tuyết Thiên Tầm gọi Ngạo Phong, Tần Phấn là bằng hữu cũ. Trần Lạc hoang mang, Ngạo Phong và Tần Phấn nhíu mày, hai người cũng không hiểu ra sao.
- A! Ta đã quên, hai vị sớm tự tay chôn nhân quả của mình, mãi đến bây giờ ta còn nhớ như in lời hai vị từng nói. Độ hết chúng sinh mới chứng bồ đề, địa ngục chưa trống thề không thành phật.
Không ai hiểu Tuyết Thiên Tầm đang nói gì.Trần Lạc nhìn Ngạo Phong và Tần Phấn, hai người hoang mang còn hơn hắn.
Tần Phấn không kiềm được dò hỏi:
- Có ý gì?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-vu/45535/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.