Nàng đứng bên cạnh hắn bậm môi bất lực. Nếu hắn không có dã tâm thì làm sao thống nhất được thiên hạ, kết thúc chiến tranh loạn lạc triền miên mấy trăm năm đây. Không có nhà Lưu thì lấy đâu ra Lập Quốc Ký, lấy đâu ra lịch sử cả ngàn năm oai hùng của dân tộc, lấy đâu ra tương lai rực rỡ gấm hoa của Việt Quốc trên chính trường thế giới. Nếu lịch sử xoay chiều, tương lai đổi thay, vậy thì sự sự tồn tại của chính bản thân nàng và gia đình có bị ảnh hưởng không cơ chứ?
- Chàng phải tin ta, Hồ Tiêu. Ta vĩnh viễn chỉ muốn tốt cho chàng mà thôi. - Nàng nắm tay áo hắn năn nỉ.Đột nhiên Lưu Quang Phi tháo mặt nạ bạc trên mặt xuống. Trước giờ chỉ có nàng chủ động lấy mặt nạ của hắn, bình thường hắn vẫn khư khư đeo lấy thứ này, kể cả đi ngủ cũng không lấy ra. Gương mặt hắn vương nặng một nỗi phiền muộn. Nàng giật mình, chưa bao giờ hắn lại để lộ ra vẻ u sầu như thế này
- Nàng đã gặp tam hoàng tử Ngô Kỳ Tinh, đúng không?Thiên Kim không hiểu vì sao đề tài thay đổi đột ngột, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
- Có thấy y quen mặt không?Lúc này nàng mới ngờ ngợ nhớ lại, “Đúng là có cảm giác quen mặt nha”. Tuy lúc đó nàng xỉn say, nhận lầm y là Hồ Tiêu. “Khoan đã, thời điểm đó ta chính là gặp một gương mặt cực kỳ mị chúng.”
- Giống y như chàng. – Nàng lẩm bẩm.
- Không chỉ y, mà tất cả các hoàng tử khác đều có cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-y-sao-tranh-khoi/466565/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.